Khi Tiêu Ninh tỉnh dậy vào hôm sau, sắc trời bên ngoài mới hửng sáng, bên cạnh từ lâu đã không có bóng dáng Phong Thành. Nhiệt độ chăn mền cũng lạnh lẽo, Phong Thành hẳn đã đi được một thời gian. Tiêu Ninh nép vào trong chăn bông, nhìn trần nhà tuyết trắng, nghĩ đến Phong Thành cưng chiều mình như vậy, Tiêu Ninh cảm thấy không thể không có người này mặc dù anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện rời đi. Đang miên man suy nghĩ, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra, Phong Thành bước thẳng đến bên giường, cúi xuống nhìn anh, “Có muốn ngủ thêm một lát không?” Tiêu Ninh đưa tay ôm lấy cổ của hắn kéo xuống, “Phong Thành, anh là đang muốn nuôi con trai sao?” Phong Thành nghi ngờ nhìn anh, Tiêu Ninh nói tiếp, “Em nghĩ có đôi khi anh chăm sóc em như chăm sóc con trai của mình.” Tiêu Ninh thừa nhận rằng chính anh rất nghiêm túc và nghiêm túc về chủ đề này, nhưng Phong Thành đột nhiên bật cười khi nghe nó, Tiêu Ninh cắn môi hắn một cái, “Anh cười cái gì?” Phong Thành cuối cùng cũng ngừng cười, cúi xuống trao anh một nụ hôn chào buổi sáng kiểu Pháp, rồi nói, “Anh sẽ không làm điều này với con trai mình.” “Được rồi,” Tiêu Ninh buông xuống vướng bận, sau đó nói, “Tuy nhiên, nếu anh thật sự có con trai riêng, anh tự biết rõ hậu quả.” Phong Thành vươn tay ôm lấy thân thể, vùi đầu vào cái cổ ấm áp của Tiêu Ninh, giọng nói trầm thấp bướng bỉnh, “Anh chỉ có hứng thú với em.” Tiêu Ninh hừ một tiếng hài lòng, sau đó yên tâm choàng tay qua bờ vai rộng lớn của người kia, nhiệt độ thích hợp trong phòng dễ khiến người ta buồn ngủ. Tiêu Ninh không thể không ngáp một cái, Phong Thành bắt gặp và cười rồi lại đè anh lên giường, “Ngủ tiếp đi, bữa sáng xong anh gọi em.” Tiêu Ninh không buông tha, lôi kéo hắn cùng nhau lên giường, sau đó vùi đầu vào ngực người kia, hàm hồ nói, “Anh ở lại làm ấm giường cho em.” Phong tiên sinh đã trở thành công cụ làm ấm giường trong sự vui vẻ, ngoan ngoãn ôm người đó nhắm mắt lại. Tiêu Ninh bị nhạc chuông của điện thoại di động đánh thức, đang mơ màng thì nghe thấy Phong Thành có vẻ đã trả lời điện thoại, chưa kịp nói vài câu đã cúp máy. Sau đó Tiêu Ninh cảm thấy Phong Thành đến gọi mình, anh mở mắt thấy Phong Thành mặt mày nghiêm nghị, không khỏi hỏi, “Điện thoại của ai vậy?” “Cận Phong, cậu ấy nói rằng bà cố ngất xỉu ở nhà.” Nghe vậy, Tiêu Ninh từ trên giường bật dậy, nhanh chóng mặc lại quần áo mà Phong Thành đưa, tuy trong lòng lo lắng nhưng không nói lời nào. Phong Thành vuốt tóc anh, sau đó nói nhỏ, “Đừng lo lắng quá, Cận Phong nói bà cố chỉ là tức giận công tâm, bà cố nằm nghỉ chút sẽ không sao.” Tiêu Ninh kỳ quái nhìn hắn một cái, “Đưa em trở về.” Lúc hai người về đến nhà vẫn còn sớm, trong sân rất yên tĩnh. Tiêu Ninh chạy vào, trước tiên vào phòng của bà cố, bà cố đang nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, lông mày hơi cau lại ngủ không ngon. Tiêu Ninh ngồi ở mép giường nắm tay bà, lão phu nhân còn chưa tỉnh dậy. Phong Thành đứng ở phía sau, bàn tay đặt lên vai anh, “Chúng ta đi ra ngoài trước, đừng quấy rầy bà cố nghỉ ngơi. “ Tiêu Ninh đặt tay bà cụ trở lại chăn bông, sau đó cùng Phong Thành ra cửa. Lúc Tiêu Ninh bước vào nhà chính, Tiêu Vũ đang ngồi trên ghế với vẻ mặt khó chịu, Cận Phong ngồi bên cạnh với vẻ mặt làm sai chuyện gì. Hai người nhìn thấy Tiêu Ninh và Phong Thành bước vào thì vội vàng đứng lên, Tiêu Ninh giọng điệu bình tĩnh, “Chuyện gì xảy ra? Bà cố đang khỏe mạnh sao tự nhiên lại ngất xỉu?” Tiêu Vũ tiến lên nói chuyện hồi lâu Tiêu Ninh mới hiểu ra toàn bộ câu chuyện, “Vậy lúc thân mật, hai người bị bà cố bắt gặp sao?” “… Ừm …” Tiêu Vũ cúi đầu không dám nhìn anh. Tiêu Ninh nghe vậy giơ tay tát vào mặt Tiêu Vũ, Tiêu Vũ bị tát sang một bên, muốn khóc mà không dám. Cận Phong thấy người mình yêu bị đánh, liền bước tới kéo Tiêu Vũ qua một bên trách cứ nhìn Tiêu Ninh, Tiêu Ninh nhìn Tiêu Vũ trong ngực anh ta, nói từng chữ, “Tiểu Vũ, anh đã nói với em cái gì? Bây giờ không phải lúc để cho bà cố biết chuyện này, lời anh nói em nghe tai này lọt qua tai kia sao?” “Em… em không cố ý, anh hai, em xin lỗi, em thật sự không cố ý.” Tiêu Vũ bị vẻ mặt của anh trai làm cho sợ hãi, nước mắt chảy dài, Tiêu Ninh lạnh lùng liếc nhìn Cận Phong, “Tôi đã hứa giao Tiểu Vũ cho anh thì không nuốt lời.” Dù sao thì Cận Phong cũng đuối lý, cho dù không hài lòng về việc Tiêu Ninh động một chút là đánh người, anh ta vẫn nói, “Lần này là tai nạn. Tôi hứa sẽ không có lần sau.” “À, anh còn dám có lần nữa, chẳng lẽ muốn giết bà cố của tôi sao?” Tiêu Ninh chế nhạo, ánh mắt quét qua khuôn mặt của Cận Phong, “Anh đưa Tiểu Vũ ra ngoài trước, hôm nay tìm chỗ ở lại một đêm sau, hiện tại, bà cố tạm thời không muốn gặp hai người đâu.” Nghe xong, nước mắt của Tiêu Vũ càng rơi dữ dội hơn, khi chạm vào mắt anh trai lại không thể thốt nên lời, cuối cùng Cận Phong chỉ có thể đưa cậu ra khỏi nhà. Phong Thành bước tới ôm Tiêu Ninh vào lòng, một tay xoa xoa sau đầu anh, nhẹ giọng thì thầm, “Đừng lo lắng, bà cố sẽ không sao đâu.” Tiêu Ninh gật đầu, nắm lấy quần áo chất dầy trên người hắn, “Bà cố là người thân duy nhất của em và Tiểu Vũ trên đời này, em không muốn mất đi bà.” Chính là bởi vì đã từng mất đi nên mới như vậy, không thể chấp nhận loại bi kịch có thể do tai nạn gây ra lần nữa. Người phụ nữ thông minh và tao nhã này là sự tồn tại trân trọng nhất trong toàn bộ tuổi trẻ suy tàn của Tiêu Ninh ở kiếp trước. Anh không muốn mất đi bà, giống như anh không muốn mất ba mẹ, không muốn mất Tiêu Vũ và cũng không muốn mất đi Phong Thành. Cảm giác lo được lo mất này gây ra làm Tiêu Ninh trong lúc đó trở nên hỗn loạn nên đã đánh Tiêu Vũ. “Anh biết.” Phong Thành để anh dựa lên vai, giọng nói nhẹ nhàng khi tuyết rơi từ những tán cây hòe trong sân. Bữa trưa được Phong Thành làm, Tiêu Ninh đến phòng bà cố nhìn thấy mấy lần, bà cố vẫn chưa tỉnh. Ăn trưa xong Tiêu Ninh lại đẩy cửa đi vào, lần này thì bà cố đã tỉnh lại, khi nhìn thấy anh, bà mỉm cười, “Tiểu Ninh, con về lúc nào vậy?” “Buổi sáng,” Tiêu Ninh đáp, đi tới đỡ bà cụ dậy dựa vào đầu giường, “Bà cố, bà thấy khá hơn chưa? Có gì không thoải mái không?” Bà cụ lắc đầu, nắm tay cháu chắt, xúc động nói, “Khi về già, người ta không chịu được sợ hãi. Bây giờ ta không sao cả. Còn Tiểu Vũ và đứa trẻ tên Cận Phong thì sao?” “Con để bọn họ đi ra ngoài ở rồi, bà cố, bà…” Tiêu Ninh có chút không hiểu tâm tư của lão phu nhân, “Con định tìm thời điểm thích hợp nói cho bà biết chuyện Tiểu Vũ và Cận Phong, không ngờ, xin lỗi, con đã giấu diếm bà lâu như vậy.” Bà cụ vỗ vỗ tay anh, cười vẫn rất hiền lành, “Lúc đó ta thực sự bị dọa, nhưng ta thấy đứa trẻ Cận Phong kia không tệ, đối với Tiểu Vũ cũng tốt. Quan trọng nhất là Tiểu Vũ rất vui vẻ bên cạnh nó. Ta là một bà già đã sống đến tuổi này rồi còn không nhìn thấy gì nữa? Nghĩ đến ông cố, ba mẹ các con đã không còn nữa, nếu con và Tiểu Vũ bị tước đoạt quyền mưu cầu hạnh phúc vì một số định kiến thế tục thì làm sao ta còn mặt mũi xuống dưới gặp ông cố của con.” Đối mặt sự khai sáng với bà cố, lời nói của Tiêu Ninh lần đầu tiên nghèo nàn. “Mặc dù ta thấy kỳ lạ, nhưng ta chưa tìm hiểu kỹ nguyên nhân vì sao Tiểu Vũ và Cận Phong lại thân thiết như vậy. Mãi cho đến khi nhìn thấy nó và cậu bé kia vào buổi sáng, ta mới chợt nhận ra là hai cháu chắt bảo bối của ta đã lớn, đã biết thích người khác rồi,” Bà cố trầm tĩnh với nụ cười điềm đạm trên khuôn mặt, “Ta ngủ lâu như vậy, đại khái cũng đều nghĩ qua. Nếu Cận Phong đối với Tiểu Vũ thật lòng, ta rất yên tâm, về phần con và Tiểu Thành…. ” “Chúng con không sao, bà cố, cả đời này con cũng chỉ nhận mình anh ấy.” Tiêu Ninh sốt sắng bắt chuyện, đột nhiên có chút sợ bà cố sẽ dò hỏi quan hệ của anh và Phong Thành. Vẻ hoảng sợ và khẩn trương của anh hiện lên trong mắt bình tĩnh của bà cụ, cuối cùng bà nắm tay anh lại, “Đừng lo lắng, nghe ta nói, ta cũng thích Tiểu Thành, cũng thấy được nó đối với con rất tốt. Chỉ là không ai có thể đoán trước được tương lai, chỉ là ta không muốn con bị tổn thương bởi người khác. Tất nhiên, chuyện buồn trong mối quan hệ của hai người là điều không thể tránh khỏi, nhưng ta không hy vọng con khóc bởi vì tình cảm của mình.” Tiêu Ninh nắm bàn tay khô héo dùng sức gật đầu, “Cám ơn bà cố.” “Thằng bé ngốc.” Bà cụ cười mắng, Tiêu Ninh thấy bà hơi mệt nên lại đỡ bà nằm xuống, ngồi bên giường nói chuyện một hồi, đến khi bà cố thở đều rồi mới nhẹ nhàng bước ra ngoài. Đêm qua tuyết rơi cả đêm, tuyết trong sân vẫn chưa dọn hết, cả sân một màu trắng xóa, bồn hoa ở các góc cũng bị tuyết phủ kín. Tiêu Ninh bước ra liền nhìn thấy Phong Thành đang đứng trước trên mặt tuyết, áo khoác đen trên người khiến tuyết trắng phía sau càng thêm sáng bừng, sắc mặt càng thêm uy nghiêm. Tiêu Ninh bước tới nắm tay hắn tự nhiên, cười nói, “Bà cố biết hết rồi.” Phong Thành cười rộ lên, không ngạc nhiên, chỉ nói, “Anh sẽ không bao giờ để em rơi nước mắt vì tình cảm của mình.” “Anh nghe lén em với bà nói chuyện.” Tiêu Ninh cười nhìn hắn, tuy rằng nói như vậy nhưng là hoàn toàn không có ý trách cứ. Phong Thành kéo anh vào lòng, ôm lấy thân hình gầy yếu của anh trong chiếc áo khoác. Không nghe trộm làm sao biết trong lòng người này, mình được quý trọng nâng niu như vậy chứ? Phong Thành cảm thấy lòng rạo rực biết bao khi Tiêu Ninh nói rằng anh chỉ xác định hắn trong cuộc đời của mình. Cái thứ nguyên thủy nhất bị danh môn vọng tộc tự cho là đúng, tự ý phá hủy bỗng chốc tất cả quay trở lại. Phong Thành ôm chặt anh hơn, thật nhẹ và thật nhẹ, “Anh yêu em.” Thiếu niên trong tay chấn động, sau đó duỗi tay ôm lấy eo của hắn, đáp, “Em cũng vậy.” Giữa trưa, ánh mặt trời lười biếng cuối cùng cũng từ sau đám mây vươn đầu ra, ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng tràn ra từ trên xuống dưới, rơi vào hai người đang ôm nhau trong sân. Cây hòe mấy chục năm tuổi cũng cảm giác được một tia bình tĩnh cao ngạo nhàn nhạt, tuyết trắng nhỏ vụn chậm rãi bừng tỉnh, yên lặng nhìn hai người đang ôm nhau. Hai người đều nhu hòa không màng danh lợi, giống như cỏ mọc lặng lẽ dưới gốc cây, như hàn mai kiêu hãnh bên bờ vực, dù nghèo khó hay quyền quý, cũng là năm tháng êm đềm. Sáng sớm hôm sau Cận Phong mang Tiêu Vũ trả trở về, bà cố triệu tập cháu chắt trong phòng ngủ. Hai bà cháu nói chuyện một lúc, sau đó gọi Cận Phong đi vào. Tiêu Ninh tranh thủ làm một vài việc trong khi họ nói chuyện, một bữa sáng đơn giản có thể được ăn ngay lập tức khi bà cố đi ra. Tiêu Vũ có lẽ lại khóc, hai mắt sưng lên như quả hạch đào, khi nhìn thấy Tiêu Ninh thì ngoan ngoãn bước tới, “Anh hai, em xin lỗi, em sẽ học cách hiểu chuyện.” Tiêu Ninh liếc cậu một cái, “Giúp bà cố đi ăn cơm.” Lời này đại khái là tha thứ cho cậu, Tiêu Vũ liền ngoan ngoãn đi giúp bà cố lên bàn, Cận Phong cũng ở lại. Vài người ăn bữa sáng không quá phong phú, không lâu sau bữa sáng Cận Phong liền rời đi, lần này không dám đưa Tiêu Vũ đi theo. Tiêu Vũ chủ động nhận trách nhiệm rửa bát, từ phòng bếp đi ra thì nhìn thấy anh trai đang ngồi trên ghế trong nhà chính, đợi cậu. Tiêu Ninh chỉ vào cái ghế đối diện, Tiêu Vũ cúi đầu đi tới, ngồi xuống. “Tiểu Vũ, lần trước em nói gì với anh?” Tiêu Ninh khoanh chân, một tay chống cằm nhìn Tiêu Vũ đang ở đối diện, giọng nói không hề gay gắt, có lẽ là vẫn còn tức giận nên nghe hơi cứng nhắc. Tiêu Vũ nhìn anh, một lát sau mới nói, “Em muốn ở bên Cận Phong.” Tiêu Ninh gật đầu, “Anh vẫn giữ thái độ trước đây, hôm nay anh chỉ muốn hỏi em, em đã sẵn sàng đối mặt với mọi chuyện chưa?” Thấy Tiêu Vũ nhìn lên đầy nghi ngờ, Tiêu Ninh nói thẳng, “Tình cảm của mỗi người đều đáng trân trọng và nâng niu. Tuy nhiên, con đường này không dễ đi theo. Em sẽ gặp nhiều khó khăn và trắc trở trong cuộc sống sau này, chẳng hạn như những người thân trong gia đình phản đối, sự thiếu hiểu biết của bạn bè, sự khinh thường của những người xung quanh đối với cuộc sống tương lai và cuộc sống của em sẽ có tác động rất lớn. Em đã sẵn sàng đối mặt với những điều này chưa? Ngay cả khi gia đình Cận Phong phản đối việc hai người ở bên nhau, bạn bè của em không hiểu tại sao em lại thích đàn ông. Tất cả những người bạn thân thiết đều nhìn em với ánh mắt khinh bỉ và coi thường. Em có sẵn sàng và tự tin rằng mình có thể dũng cảm đối mặt với những cửa ải khó khăn này không?” Tiêu Vũ im lặng một lúc lâu, lần đầu tiên trên khuôn mặt ngây thơ non nớt như thế này xuất hiện sự nghĩ sâu tính kỹ như vậy. Tiêu Ninh lặng lẽ chờ câu trả lời của cậu, không đợi lâu lắm, Tiêu Vũ đã lên tiếng, “Anh ơi, em thích Cận Phong, giống như anh thích Phong đại ca vậy, cho nên em không muốn từ bỏ.” “Được,” Tiêu Ninh nhẹ giọng nói, “Em muốn đi nước ngoài không?” Tiêu Vũ mở to hai mắt, một hồi lâu sau mới hỏi, “Tại sao em lại đi nước ngoài? Là anh đi cùng em sao? Con bà cố thì sao bây giờ?” Tiêu Ninh lắc đầu, “Anh muốn cho em đi du học và nhận được một nền giáo dục tốt hơn. Nếu Cận Phong bằng lòng, thì có thể đi cùng em.” “Anh không đi sao?” Tiêu Vũ nhìn anh. “Anh không thích nước ngoài. Đừng lo, anh có thể lo được học phí cho em. Hơn nữa nếu bà cố đồng ý, anh muốn đưa bà ra nước ngoài cùng, cứ chọn một đất nước mà em thích. Hàng năm anh sẽ dành thời gian đến thăm em.” Tiêu Ninh nói rất nhẹ, ý tưởng này đã có trong đầu anh từ lâu rồi, nếu không xảy ra chuyện này có lẽ phải hoãn lại lâu hơn. Bởi vì chuyện này, anh đột nhiên nghĩ đến chuyện khác. Một khả năng là nếu nhà trường biết về mối quan hệ giữa Tiêu Vũ và Cận Phong, Tiêu Vũ chỉ có thể bị đuổi học vào thời điểm đó. Thay vì lo lắng về việc bị đuổi học mỗi ngày, tốt hơn là nên chủ động chọn một con đường khác cho thỏa đáng. Ở Canada có rất nhiều người Trung Quốc, ngoại ngữ của Tiêu Vũ cũng tốt, ít nhất em ấy sẽ không lo lắng về việc không mua được đồ. Khi Tiêu Vũ ổn định thì có thể đưa bà cố đi theo. Hiện tại, nhà hàng lẩu đang kinh doanh ổn định, tình hình thu nhập tốt hơn mong đợi của Tiêu Ninh. Trong thời gian ngắn có thể dễ dàng hỗ trợ chi phí cho Tiêu Vũ ở nước ngoài, nếu thêm bà cố thì có lẽ sẽ khó hơn một chút, bất quá tình hình sẽ không tệ lắm. Sự xuất hiện của Phong Chính khiến Tiêu Ninh nhớ đến sự thật rằng cho dù Phong Thành không có chút quyền thừa kế nào trong Phong gia thì nhà họ Phong cũng sẽ không cho phép hắn có quan hệ với đồng giới. Chuyện đen tối trong đại gia đình giàu có Tiêu Ninh gặp qua không ít, để có thể làm cho mọi thứ trở nên khả thi, trước tiên anh phải chuẩn bị trước để tách Tiêu Vũ và bà cố của anh ra khỏi vấn đề này. “Anh không đi, em cũng sẽ không đi.” Tiêu Vũ không chút do dự chờ Tiêu Ninh nói xong lập tức trả lời. Tiêu Ninh rũ mắt xuống nhìn cậu, ” Nghe lời, cân nhắc kỹ lời đề nghị của anh.” Tiêu Vũ vẫn muốn nói chuyện nhưng thấy sắc mặt của anh trai mình không tốt lắm nên đành ngậm miệng lại. Lần này, tai nạn do Tiêu Vũ và Cận Phong gây ra đã dịu đi đáng kể, thái độ khai sáng của bà cố khiến Tiêu Ninh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần lão phu nhân thật sự không ngại là tốt rồi, đây là chuyện Tiêu Ninh đã lo lắng nhiều nhất. Ngày tháng trôi nhanh như nước chảy, thời gian đã bước sang tháng Giêng, kỳ nghỉ đông sắp bắt đầu. Chỉ cần kỳ thi cuối kỳ kết thúc, mọi người có thể về nhà và vui vẻ trở lại. Sáng thứ hai, Tiêu Ninh vừa mở cửa sân liền nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đậu ở ngoài cửa, người trong xe hạ kính cửa sổ xuống, nở một nụ cười dịu dàng, “Sớm.” Tiêu Ninh khóe miệng giật giật, “Phong tiên sinh, đêm qua anh không phải ngủ ở đây chứ?” “Anh đi trước lịch trình 10 phút, sợ bỏ lỡ em.” Phong Thành nhếch môi cười thật tươi trong sương mù buổi sáng. Khi Tiêu Ninh bước tới, hắn nhìn thấy Tiêu Vũ ở phía sau, “Tiểu Vũ, sớm vậy.” Tiêu Vũ vui vẻ cười, “Phong đại ca còn sớm.” Anh em nhà họ Tiêu lên xe Phong Thành, Phong Thành cầm cặp sách của Tiêu Ninh treo lên lưng ghế, sau đó cúi người thắt dây an toàn, hỏi, “Ăn sáng chưa?” “Em ăn rồi.” Tiêu Ninh tối hôm qua không ngủ đủ, đến bây giờ vẫn còn buồn ngủ. Phong Thành thấy vậy, cười lấy chăn đắp lên cho anh, “Ngủ đi, khi nào tới trường anh sẽ gọi em.” Tiêu Ninh gật đầu, nhanh chóng nhắm mắt lại. Nhìn qua kính chiếu hậu, Phong Thành nhìn thấy Tiêu Vũ vẻ mặt kinh ngạc, liền cười, “Tiểu Vũ, có cần đắp chăn không?” Tiêu Vũ lắc đầu, nhẹ giọng hỏi, “Phong đại ca, anh rất thích anh trai của em sao?” Khi được hỏi thẳng như vậy, Phong Thành không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn hào phóng thú nhận. Thấy hắn gật đầu, Tiêu Vũ nói, “Vậy thì anh đừng bao giờ thay lòng đổi dạ, nếu không anh trai em sẽ rất buồn, tụi em sẽ không tha thứ cho anh đâu.” Phong Thành nắm tay Tiêu Ninh ở bên người, không biết là đang nói với Tiêu Vũ hay là với chính mình, “Anh sẽ không bao giờ buông tay.” Người ta vẫn luôn nói rằng cuộc đời ngắn ngủi, thật ra thì có mấy chục năm. Nhưng ngày có thể nắm tay người mình thích một cách công khai và thoải mái, không cần biết là bao nhiêu ngày, dù nhiều hơn cũng sẽ ngại ít. Phong Thành đưa tay ra xử lý tóc đen trên má của Tiêu Ninh. Động tác nhẹ nhàng và tinh tế, bị Tiêu Vũ ở ghế sau nhìn thấy, lòng say không ngớt. Tình cảm và sự dịu dàng mà người bình thường hiểu là nhẹ nhàng thâm tình như nước chảy. Nhưng một khi một người có tâm can và tướng mạo mạnh mẽ đang đào tim phổi dâng cho người khác thì tình cảm này càng trở nên quý giá hơn. Bởi vì bậc cao nhân luôn keo kiệt trong trao gửi tình cảm, không phải họ không muốn mà là họ không dám, bởi vì một khi đã cho đi, dù chỉ là tí xíu, nó có thể trở thành điểm yếu của chính mình sau này. Họ có thể đánh mất rất nhiều thứ, chẳng hạn như gia đình và trái tim chân thành, nhưng họ không bao giờ được có một điều, đó là điểm yếu. Vì vậy, Tiêu Ninh là điểm yếu duy nhất của Phong Thành. Nhưng Phong Thành dường như không lo lắng, bởi vì hắn đã quyết định dùng mọi thứ để bảo vệ và nâng niu người này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]