*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười mấy phút sau, xe dừng lại trước một quán ăn, cơn mưa mùa hạ lúc nào cũng đến và đi nhanh. Lúc này mưa đã tạnh nhưng một ít nước đọng lại trên mặt đất và không khí vẫn còn nồng nặc mùi khét lẹt. Phong Thành và Tiêu Ninh vừa đi đến cửa tiệm, họ gặp một người đàn ông trước mặt. Người đàn ông đó rất đẹp trai và có chút gì đó giống Phong Thành. Nụ cười trên môi khiến anh ta trông giống như một người hiền lành nhưng nụ cười đó dường như có điều gì khác lạ. Về phần nó là gì, Tiêu Ninh không muốn hiểu nhưng theo bản năng thì không thích người này lắm.
Theo sau người đàn ông là một người trẻ tuổi trông như trợ lý, còn chưa kịp đến gần đã cười nói, “A Thành, cùng bạn đến ăn cơm sao?” Giọng nói rất êm tai, có từ tính của một người đàn ông trưởng thành.
Phong Thành hơi cong môi, “Đúng vậy, anh hai ở An Bình thế nào rồi?” Tổ tiên của Phong gia là người Thượng Hải. Trong thế hệ sau, chỉ có Phong Thành sống ở An Bình, còn lại thế hệ của hắn làm việc ở Thượng Hải.
“Buổi chiều anh đến, anh tới đây nói chuyện với khách hàng.”
Tiêu Ninh biết ngay, đây hẳn là anh hai của Phong Thành. Anh chưa từng nghe Phong Thành nói về gia đình của mình, cũng không cố ý hỏi thăm. Vì vậy, Tiêu Ninh luôn nghĩ Phong Thành là con trai cả của Phong gia. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-thuy-truong-luu/1249496/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.