Cảnh Tụng Bình đi rồi, Ôn Cố do dự mãi, vẫn quyết định thêu dệt một lời nói dối: "Trước đây tôi từng thấy mấy dị năng giả đào tinh thể trong óc thây ma để ăn. Bọn họ về sau cũng biến thành thây ma."
Trọng Thế Hoàng quay đầu nhìn cậu.
Ôn Cố nói: "Càng ăn nhiều thì càng nhanh biến hóa."
Trọng Thế Hoàng nhớ Ôn Cố cũng từng giải thích với hắn, rồi nghĩ đến thứ mà Thương Lương và dị năng giả khác muốn ăn là linh căn bị ma khí thôi thúc sinh ra, bỗng dưng thấy buồn nôn: "Họ không tin đâu, trừ phi có bằng chứng."
Ôn Cố đương nhiên không có chứng cớ.
Trọng Thế Hoàng vuốt đầu cậu: "Yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách."
Bóng đèn được treo bằng dây điện tỏa ra ánh sáng màu quýt êm dịu, chiếu lên khuôn mặt nghiêng đường nét rõ ràng, tràn đầy anh khí và vô cùng tuấn tú của hắn. Hắn mới hai mươi mấy tuổi đầu, không bằng cả số lẻ của cậu. Nhưng giờ phút này, Ôn Cố rất hưởng thụ bờ vai mà hắn đưa đến cho cậu dựa vào. Thật ấm, cũng thật vững chãi.
Nhưng thời khắc cảm động không kéo dài quá lâu, Trọng Thế Hoàng dùng ngón tay vân vê tóc cậu, nghi hoặc hỏi: "Sao lâu rồi không thấy tóc cậu dài ra?"
"..." Ôn Cố: "Tóc tôi lâu dài lắm."
Trọng Thế Hoàng gật đầu: "Hình như tôi cũng chưa bao giờ thấy cậu cắt móng tay với cạo râu thì phải."
Ôn Cố: "Có, có chứ! Làm lén ấy mà."
"Sao phải lén lút?"
"Tư thế bất lịch sự lắm."
Ban đêm, Trọng Thế Hoàng đang buồn bực rốt cuộc cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-the/1340218/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.