Hai người ăn cơm trưa xong, nói chuyện phiếm một lát, chủ yếu là Trọng Thế Hoàng hỏi Ôn Cố đáp, quan hệ hai người một bên chủ động một bên cố ý lảng tránh, trở nên vừa lúng túng vừa ấm áp. Thư ký thúc giục hai lần, Trọng Thế Hoàng thực sự không thể trì hoãn nữa mới bảo Ôn Cố ngồi trong văn phòng nghỉ ngơi, mình đi ra ngoài họp.
Ôn Cố nào có được ngồi, chạy ra tìm Chu Phục Hổ.
Trọng Thế Hoàng nửa đường trở lại một lần, pha cho cậu tách ca cao nóng rồi quay đầu đi tiếp.
Ôn Cố nhìn ca cao nóng trong tay, Chu Phục Hổ nhìn Ôn Cố, nhất thời lặng thinh.
"Uống không?" Ôn Cố đưa ca cao nóng cho Chu Phục Hổ.
Chu Phục Hổ cười hắc hắc.
Ôn Cố cho rằng anh ta nhìn ra cái gì, cả người nóng ran: "Không uống thì thôi."
Chu Phục Hổ nói: "Bé con uống gì đó, Trọng tiểu tiên xem cậu thành con nít để nuôi rồi."
Ôn Cố: "Chúng tôi cùng trải qua tai nạn lật xe, nên anh ấy đối với tôi khá tốt."
Chu Phục Hổ ôm vai cậu: "Nhóc con mạng lớn thật."
Ôn Cố giả ngu.
Trọng Thế Hoàng ra khỏi phòng họp tiếp điện thoại, trông thấy hai người như dính chùm với nhau, mày nhăn lại, ra hiệu với Chu Phục Hổ, gọi anh ta vào phòng hội nghị.
Chu Phục Hổ vừa đi, Ôn Cố cũng muốn đi nhưng bị Trọng Thế Hoàng kéo lại, thuận tay đóng cửa phòng họ, ngăn chặn ánh mắt của một đám người nhiều chuyện.
Tay Ôn Cố bị hắn nắm, tim đập ngày càng nhanh. Cậu chưa từng trải qua cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-the/1340189/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.