Đầu hắn chợt lóe lên bốn chữ: Ngọc thể hoành trần (1). Vì thế không bình tĩnh nổi, đứng ở cửa nửa ngày không tiến một bước.
Ôn Cố thấp thỏm chờ trên giường, kiểm điểm động tác của mình quá chậm, chưa kịp chui vào chăn.
Hai người giằng co một lát.
Ôn Cố lật người lại, mặt hướng về phía cửa, mắt hé ra một khe hẹp.
Trọng Thế Hoàng chậm rãi đi tới, lấy cái chăn bên kia đắp lên người cậu, chỉnh tốt các góc, không để lọt một tia gió nào.
Ôn Cố nhắm nghiền hai mắt, hô hấp đều đều, giả bộ ngủ cao siêu cực kỳ.
Trọng Thế Hoàng say sưa nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của người yêu dấu, mãi không muốn bước đi, chần chừ một lát rồi dứt khoát ngồi xổm xuống, lặng yên ngắm nghía.
"..." Ôn Cố ngủ khổ muốn chết, đang định tiếp tục xoay mình, quay mông với hắn, mũi liền bị một ngón tay chạm nhẹ. Xúc cảm trong trẻo như dưa hấu mát lạnh ngày hè, trong nháy mắt lạnh băng tới mức cậu nổi một thân da gà.
Trọng Thế Hoàng không biết Ôn Cố đang chịu dày vò, chạm vào mũi không thấy cậu phản ứng, lại nhịn không được chọt chọt hai má, da thịt mềm mại như nam châm dẫn dắt ngón tay hắn dần dần đi xuống, theo đường cong trơn mượt đến cằm, ánh mắt dừng trên đôi môi hé mở.
Ác ma đang giương nanh múa vuốt bên tai, dụ dỗ hắn hướng về phía trước.
Lý trí như then cửa mục nát, vừa đụng nhẹ liền rớt xuống.
Trọng Thế Hoàng đặt một tay lên giường, môi chậm rãi tới gần, mặc cho hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-the/1340188/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.