Chương trước
Chương sau
Tảng sáng Bảo Bảo mới nghe được từ miệng nha hoàn việc Tề Nghiêm rời đi. Trời còn chưa sáng, hắn dẫn theo vài người đi đến một trấn nhỏ ở huyện xa nào đó. Phải mấy ngày sau mới trở về.
Nàng uể oải, có suy nghĩ thất bại, không rõ bản thân đến tột cùng là đã làm sai ở chỗ nào. Nàng trái lo phải nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, ăn không ngon, uống không dưới chén thuốc. Nha hoàn sợ tới mức chân tay luống cuống, vội vàng chạy đi tìm cứu binh.
Sáng sớm hôm sau, Bảo Bảo đang được nha hoàn hầu hạ, vừa mới rửa mặt chải đầu xong, ngoài cửa liền truyền đến giọng các nữ nhân líu ríu nói chuyện.
“Xem ta đã chuẩn bị gì này, canh gà hầm thuốc bắc rất tốt cho cơ thể nha!”
“Ai, a canh gà nhiều mỡ!”
“Đúng vậy, đúng vậy, ngươi xem xem. ta nhưng là lại chuẩn bị cháo trắng rất thanh đạm nha”
“Thanh đạm nhưng cũng không có hương vị a~!”
“Đừng lo lắng, ta đã cho thêm rau ngâm”
“Rau ngâm rất hàn, ăn vào làm miệng khô”
“Cho nên ta nói a~, vẫn là nên chọn canh gà của ta__”
“Đã nói với ngươi là rất nhiều mỡ!”
Các nữ nhân cãi nhau, theo tiếng bước chân cùng mùi hương son phấn tất cả đều xuất hiện ở trong lầu chính, làm cho căn phòng bỗng trở nên đông đúc.
Bảo Bảo vội vàng đứng dậy “Nương__”
Nữ nhân đứng ở giữa lập tức tiến lên đỡ lấy hai tay của nàng
“Ai a đứng lên, đứng lên không cần đa lễ, mau ngồi xuống!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” mấy người phía sau cũng đồng thời hợp xướng khuyên, Bảo Bảo nghe được đầu cứ ong ong lên.
Đoàn nương tử trước mắt này, tất cả đều là thê thiếp của Tề gia tiền nhiệm đời trước được lưu lại, ước chừng có hai mươi tư người, xinh đẹp có, tú lệ có. 
Nghe nói con dâu cả một ngày không uống một giọt thuốc nào, các nàng đau lòng cực kỳ, trời vừa sáng mọi người đã tập hợp vội vã đến thăm nàng, mang đến canh gà, cháo trắng rau ngâm, cùng với đủ loại bồi dưỡng thân thể. Thức ăn được mang đến, xiêm áo ngồi tràn đầy hai bàn lớn.
“Ngoan nghe lời ăn một chút gì đi” Thu nương dỗ, múc một muỗng cháo hoa, trước tiên thổi cho nguội mới đưa đến bên miệng của Bảo Bảo.
Nàng nghe lời nuốt xuống ngụm cháo hoa.
Càng nhiều thìa, càng nhiều thức ăn tất cả đều được đẩy lên.
“Đến, ăn chút này đi”
“Ăn của ta trước” có người chen ngang.
Lập tức có người kháng nghị
“Ta xếp hàng trước ngươi nha!”
“Ai u, là ta đau lòng cho con dâu thôi mà”
“Chỉ mình ngươi đau lòng chăc, chẳng lẽ những người khác đều không đau lòng sao?”
“Đừng hiểu lầm, ta không phải có ý tứ này”
Diễm nương mặc hồng y vội vàng tranh luận với Tú nương mặc lục y. Những người khác cũng không để ý tới, nắm chắc cơ hội thừa cơ tiến lên tiếp tục ép Bảo Bảo ăn. Nàng rốt cuộc ăn không vô.
“Nương __”
Hơn mười khuôn mặt cùng nhau tiến lên
“Chuyện gì a~?”
“Ngoan, đừng sợ, nói ra a ~!”
“Đúng đúng đúng nói cho nương nghe!”
Nàng nuốt xuống miếng đồ ăn, đảo cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt tràn đầy sự xin lỗi, nhẹ giọng nói “Con, con ăn không vô….”
Các nữ nhân không dấu nổi sự thất vọng trên mặt, nhưng vẫn hạ thìa xuống, không hề buộc nàng ăn cơm nữa. Liễu nương trên đầu cài trâm phượng, ngồi vào bên cạnh nàng, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng,vẻ mặt ôn nhu hỏi: “Thân mình còn cảm thấy không thoải mái sao?”
Bảo Bảo lắc đầu “Con đã tốt hơn nhiều rồi”
“Nha hoàn nói, con hôm qua không ăn không uống, giống như muốn bị bệnh”
Đầu nhỏ cúi xuống, nàng khẽ cắn môi, hình dáng xinh đẹp tràn đầy ưu phiền,l àm cho người ta nhìn thấy cũng sẽ có cảm giác đau lòng
“Làm sao vậy, có phải hay không trong lòng có điều phải lo lắng” Liễu nương lại hỏi, yêu thương nàng giống như yêu thương chính nữ nhi của mình vậy “ Đến, nói cho nương nghe một chút”
Nỗi buồn ở trong lòng ẩn dấu cả một ngày nghi hoặc, lúc này rốt cuộc nàng không chịu nổi áp lực nữa. Bảo Bảo ngẩng đầu lên. Trong mắt tràn ngập nước, ấp a ấp úng nửa ngày mới sợ hãi nói “Phu quân hắn…Hắn…”
Gần đây cứ nhắc đến chuyện này, tâm của nàng như bị dao cứa, sầu lo muốn khóc “Hắn không phải là rất tức giận sao?”
Liễu nương ngẩn ngơ
“Tức giận?Tức giận cái gì?”
“Tức giận con không cẩn thận, không thể giữ được đứa nhỏ, giận con…”
Nàng nghẹn ngào, trong lòng hỗn loạn bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm chặt vạt váy.
Là nhà phú quý người ta rất coi trọng việc có người thừa kế, nàng đoán không ra tâm tư của trượng phu, không biết có phải hắn tức giận nàng không ngoan ngoãn an thai, mới làm hại thai nhi không giữ được.
Mọi người sửng sốt, Diễm nương là người trấn định là đầu tiên, nhích lại gần vàng vội an ủi
“Sẽ không, con đừng suy nghĩ lung tung, Nghiêm nhi làm sao mà đối với con tức giận được?”
Trong mắt mỗi người, ai mà lại không thấy được Tề Nghiêm đối với kiều thê hết mực yêu thương, nâng nui chiều chuộng.
“Nhưng là__” tay nhỏ bé nắm càng chặt.
“Nhưng là cái gì?”
“Hắn, hắn dạo này rất ít lời”
“Ách có thể là do qúa mệt mỏi” Tú nương nói.
“Hắn còn không nở nụ cười với con nữa”
“Đại khái là chưa kịp thể hiện ý tứ quan tâm đi!”Tú nương vội vàng đệm vào.
“Ban ngày cho dù hắn có hồi phủ cũng không đến lầu chính” bao nhiêu lần nàng nhìn thấy thân ảnh hắn chiếu trên cửa lớn, bao nhiêu lần nàng nghe thấy tiếng bước chân hắn rời đi. Thủy nương cướp lời
“Gần cuối năm chắc hắn bận lắm việc.”
Bảo Bảo đầu nhỏ càng cúi thấp xuống, thanh âm cũng dần dần nhỏ “Hắn, hắn, hắn…”
“Sao?” tất cả mọi người đều lắng tai nghe.
Nàng im lặng trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được thốt ra
“Hắn không chịu cho con chạm vào hắn.”
Nhớ tới đêm trước, tình hình Tề Nghiêm tông cửa xông ra ngoài, nàng lại thấy khổ sở. Từ lúc chào đời tới nay, nàng là lần đầu tiên nếm trải cảm giác bị vứt bỏ.
Các nữ nhân đều ngây ngẩn cả người.
Tú nương nhíu mày, không dám tin lắc đầu “Làm sao có thể? Có phải hay không con hiểu lầm, vẫn là__”
“Không phải hiểu lầm, đêm trước khi con…Khi con…” nàng ngập ngừng trong chốc lát, một lúc lâu sau mới nói “Hắn liền ngay trong đêm xuất môn”.
Da mặt qúa mỏng đối với chuyện trong khuê phòng của vợ chồng, Bảo Bảo vô luận như thế nào cũng nói không nên lời. Cũng may mọi người nhìn thấy hai má phấn của nàng đã đỏ ửng, trong lòng cũng biết rõ ràng, đoán ra đằng sau việc Tề Nghiêm xuất môn lần này có liên quan đến chuyện này.
Tú nương còn muốn hòa giải
“Ta nghĩ, hành trình kia đã được an bài tốt từ trước rồi, thế nào cũng phải rời đi.”
Diễm nương lại liên tục lắc đầu, đưa ra ý kiến bất đồng
“Cái gì an bài?Căn bản chính là Tề Nghiêm ngay tại lúc đó mới quyết định xuất môn” nàng vung khăn tay, chỉ ra chứng cứ rõ ràng
“Đã trễ rồi mà con ta liền từ trên giường bị gọi dậy đi theo Nghiêm nhi làm việc”
Những người khác không có lên tiếng, chỉ có Diễm nương vẫn thao thao nói
“Con ta nói a~,vài việc kia chỉ cần hắn cũng đủ để giải quyết, căn bản không cần Nghiêm nhi ra mặt, càng không cần phải vội vã nửa đêm đi như thế. Hơn nữa rõ ràng chỉ cần một ngày là có thể giải quyết xong mọi chuyện, Nghiêm nhi lại ở đó nghỉ ngơi những bảy ngày, này thật sự rất__ai, a~!” nàng kêu đau một tiếng trừng mắt nhìn Tú nương bên cạnh.
“Vì sao lại bẹo ta?!”
Tú nương xem thường nhìn nàng một cái
“Ngươi mà nói thêm nữa sẽ làm Bảo Bảo khóc mất”
Liễu nương thở dài thật sâu một hơi “Đã khóc!”
Tiếng khóc ôn nhu nức nở, mỗi người nghe thấy tâm đều cảm thấy chạnh lòng. Môi nàng run run, nước mắt một giọt lại một giọt như hạt trân châu chảy ra.
Những ánh mắt chỉ trích như vô số mũi tên nhìn về hướng Diễm nương, nàng thối lui vài bước, còn không quên thay chính mình cãi lại “Ta, ta nói đều là lời nói thật a!”
“Câm miệng!”
“Nhưng là__”
“Câm miệng!”
“Ta là nói__”
“Câm miệng!”
Diễm nương không đấu lại với mọi người đang tức giận, chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ngay cả cổ họng cũng không dám nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Liễu nương lấy ra khăn tay, cẩn thận thay Bảo Bảo lau lệ, ôn nhu nói: “Đừng suy đoán lung tung nữa, càng suy đoán càng khóc, như vậy sẽ không tốt cho thân thể”
“Đúng vậy, các con vợ chồng đều còn trẻ, con mau tĩnh dưỡng tốt thân mình, rất nhanh lại có thể mang thai thôi mà”
Bảo Bảo nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên
“Nhưng là, chúng con thật lâu…Thật lâu…Đều không có….Cái kia…” nàng càng nói càng nhỏ giọng, đôi mắt to đen tràn đầy sự bất lực, hai má cũng vì xấu hổ mà đỏ hồng lên. Diễm nương lại mở miệng
“Cái kia thế nào?”
Bảo Bảo mặt càng đỏ hơn, xấu hổ đến nói không ra lời
“Nói a~, rốt cuộc cái kia thế nào?” Diễm nương sốt ruột hỏi.
“Ngươi hỏi đủ chưa?” Tú nương xem ra không chịu được nữa, tức giận mở miệng “Đừng bức nàng nữa”
Diễm nương hai tay chống nạnh
“Ai a~,ta muốn hỏi cho rõ ràng a! Nàng nói “ cái kia” theo chúng ta nghĩ “cái kia” rốt cuộc có phải hay không là không cùng nhau nói chuyện, hay không cầm tay nhau, không hôn môi, hay là nói__” một chiếc bánh bao được nhét vào miệng Diễm nương, ngăn không cho nàng lên tiếng tiếp.
Liễu nương thở dài một hơi nhẹ nhõm, trước ho khan vài tiếng mới nắm tay Bảo Bảo, ôn nhu hỏi “Đã bao lâu rồi?”.
“Từ khi đại phu thông báo con mang thai, sau liền…”đầu nhỏ lại cúi xuống.
Oa, tính tính toán toán, ít nhất có nửa năm!
Tất cả mọi người trừng lớn mắt, thế này mới hiểu được sự tình nghiêm trọng ra sao. Mọi người đều biết Tề Nghiêm đối với thê tử yêu thương như thế nào, yêu như vậy, lại có thể chịu khổ nửa năm không chạm vào kiều thê, cũng khó trách Bảo Bảo lo lắng, bắt đầu có suy nghĩ miên man.
“Này không thể được nha!” Diễm nương liên tục lắc đầu, mắt híp lại “Vợ chồng__ách nhưng là quan trọng nhất là ở chung!” nàng cố gắng tìm từ hàm xúc nhất.
Đồng loạt vang lên thanh âm đồng tình
“Đúng vậy!”
“Có đạo lý, có đạo lý!”
“Đúng vậy!”
Các nữ nhân liên tục gật đầu, tất cả đều không có ý kháng nghị gì. Diễm nương eo nhỏ lượn lờ, ngồi vào nhuyễn tháp cầm tay kia của Bảo Bảo thận trọng nói: “Ta nói a~, con nên chủ động một chút, thay Nghiêm nhi tạo ra cơ hội”
“Nhưng là, đêm trước hắn ….hắn…”
Diễm nương vẫy vẫy khăn tay “Khẳng định là con dùng phương pháp không đúng”
Bảo Bảo trừng mắt nhìn,xấu hổ cắn môi,một hồi lâu sau mới cố lấy dũng khí “Như vậy, con nên làm như thế nào?”
Phút chốc các nữ nhân đều nở nụ cười
“Yên tâm chúng ta sẽ dạy con”
****************
Buổi trưa, một tiểu nha hoàn thần sắc kích động, chạy vọt vào bên trong Tề phủ, dùng tốc độ như tên lửa phóng nhanh về lầu chính
“Thiếu phu nhân!T iếu phu nhân!” nàng vừa chạy vừa la hét, chỉ còn cách cách cửa một bước, nàng vấp ngã một cái quỳ rạp trên mặt đất. Nàng chật vật đứng dậy miệng không quên báo cáo “Thiếu phu nhân, đã trở về, đang ở cổng thành, Tư Đồ tiên sinh đang ở đó kéo dài thời gian, phái nô tỳ về thông báo trước ”
Lầu chính lập tức rơi vào trạng thái nhộn nhịp chuẩn bị.
Bọn nha hoàn với tốc độ cực nhanh thay Bảo Bảo trang điểm. Bọn họ cho rằng nàng bệnh nặng mới khỏi, thân thể vẫn còn yếu cần được bọn họ giúp.
“Ngọ thiện đã chuẩn bị tốt chưa?”nàng nhẹ giọng hỏi, tay nhỏ bé chỉnh trang lại y phục
“Đã chuẩn bị ổn thỏa”
“Ở thiên thính đãi tiệc” đây là đề nghị của Thủy nương, vì không muốn để Tề Nghiêm nghi ngờ
“Đã chuẩn bị rượu được ủ ấm chưa?”
Gần đây bên ngoài trời giá rét, rượu ấm sẽ làm cho cơ thể ấm hơn, thứ hai Thủy nương nói ngàn vạn lần rượu không thể thiếu. Kiều thê cùng rượu ngon, hai thứ cùng có một lúc, có bao nhiêu nam nhân có thể kháng cự?
Trong lòng cho rằng mọi chuyện đã được sắp xếp thỏa đáng, nha hoàn giúp đỡ Bảo Bảo đi qua hành lang gấp khúc thật dài, đi vào bên trong thiên thính đèn đuốc sáng trưng. Trên bàn đã sớm chuẩn bị ổn thỏa ngọ thiện, tất cả đều là món mà Tề Nghiêm thích. Bốn góc xung quanh đều chuẩn bị ấm lô, làm cho người ta có cảm giác ấm áp.
Bảo Bảo hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc, lúc này mới cởi bỏ áo khoác choàng ra đưa cho nha hoàn cầm.
Hôm nay xiêm y nàng mặc là do Thủy nương lựa chọn, váy màu hồng cánh sen có thêu những họa tiết màu vàng tinh xảo, áo ngoài làm bằng sa tanh mỏng, làm họa tiết màu vàng bên trong như ẩn như hiện. Xiêm y nguyên bản là trang phục của mùa xuân, Thủy nương lại còn cam đoan bộ này là thích hợp nhất, còn nói cho nàng không được buộc đai váy quá chặt.
Trên đại sảnh có ấm lô hồng, làm cho nàng dù có ăn mặc đơn bạc cũng không cảm thấy lạnh. Chính là đai váy không được buộc chặt, làm cho nàng cảm thấy xiêm y theo mỗi bước đi như là muốn rơi xuống đất.
Nha hoàn cầm áo choàng rời khỏi thiên thính phòng. Ở đại môn liền truyền đến âm thanh nam nhân nói chuyện, một trong số đó là tiếng nói trầm thấp mà nàng rất quen thuộc.
Tim Bảo Bảo đập nhanh, có chút bất an, lắng tai nghe, thẳng đến khi tiếng nói chuyện từ đại sảnh xuất hiện trước cửa thiên thính, nàng mới cố lấy dũng khí, đứng dậy.
Ở trước cửa có hai nam nhân đang đứng. Nhìn lên thấy nàng, đàm luận lập tức liền ngưng.
Tề Nghiêm vẻ mặt cổ quái, con ngươi đen nhìn chằm chằm nàng, mày rậm nhíu chặt. Về phần Tư Đồ Mãng, ánh mắt có ý tứ tránh đi, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
“A, nếu Thiếu phu nhân đã chuẩn bị ngọ thiện thỏa đáng rồi, ta cũng sẽ không quấy rầy nữa”
Sớm đã bàn bạc với Tư Đồ Mãng, sau khi thuận lợi đem Tề Nghiêm mang về trong phủ, hắn cũng cất bước xoay người ly khai.
Trên đại sảnh chỉ còn có vợ chồng hai người.
“Như thế nào không nghỉ ngơi cho tốt?” Tề Nghiêm hỏi.
Khẩu khí nghiêm khắc kia làm cho nàng nao núng một chút
“Ta, ta đã tốt hơn nhiều…” nàng nhẹ giọng nói, con ngươi trong vắt như nước sợ hãi nhìn trượng phu.
Đây là lời nói thật, Tề Nghiêm đã rời phủ bảy ngày. Sáng sớm nào mấy nhóm bà bà kia đều có mặt đông đủ ở lầu chính, thảo luận các loại “chiến thuật”, thuận đường cũng mang đến các loại thuốc bổ, thúc ép nàng ăn cơm.
Có lẽ vì mấy ngày liền uống thuốc bổ đã phát huy công hiệu, nàng không hề cảm thấy suy yếu nữa, liền cả hai má xanh xao cũng có thần sắc hồng hào.
Mà lầu chính ngày ngày náo nhiệt, chuyện cười không ngừng, cũng giải trừ đi tịch mịch, nàng ngay cả thời gian tưởng niệm hắn đều không có, vào ban đêm vừa leo lên giường đã ngủ ngay.
Con ngươi đen u ám híp lại, cẩn thận đáng giá nàng, tuy rằng mày rậm vẫn nhíu nhưng lại không mang sự tàn khốc.
Nàng không yên vụng trộm nhìn, thấy hắn thần sắc hơi hòa hoãn, mới thở dài một hơi nhẹ nhõm
“Phu quân rượu và thức ăn đã được đã được chuẩn bị thỏa đáng, mau đến đây dùng bữa đi”
Nàng chậm rãi bước đến trước mặt hắn, kiễng mũi chân lên, tay nhỏ bé khẽ run run phủi hạt tuyết còn vương trên vai áo hắn, lại cẩn thận giúp hắn cởi bỏ ngoại bào.
Thân hình nhỏ nhắn phải dựa vào trong lòng hắn, chuyên tâm cởi ra ngoại bào, hắn có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của kiều thê, thậm chí còn nhìn thấy dưới cổ áo của nàng là nửa vùng da căng tròn trắng mịn đang ẩn hiện.
Ép buộc nửa ngày, Bảo Bảo mới cởi bỏ được đai lưng
Hô, này cũng thật không dễ dàng!
Nàng theo lời dặn của Thủy nương, tận lực làm chậm động tác. Cũng không phải là do sự phân phó của Thủy nương mà thật ra nàng đã lâu chưa thân cận với Tề Nghiêm, hơn nữa tâm nàng đang bất an, nên nhất thời gần Tề Nghiêm làm tay nhỏ bé của nàng cảm thấy lóng ngóng, tim đập mạnh, cho dù muốn làm nhanh cũng không được.
“Để tự ta làm” âm thanh trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu của nàng.
“Không, xin cho ta làm” nàng thực kiên trì, sóng mắt như nước hồ mùa thu, làm cho ý chí sắt đá của con người cũng không có cách nào nhẫn tâm mà cự tuyệt.
Tề Nghiêm cao lớn hơn người, hơn nữa ngoại bào rất nặng, nàng phải cố gắng hết sức mới không lập tức thở hồng hộc, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, trong lòng còn không quên theo chỉ thị của Thủy nương.
Thủy nương nói chậm rãi, thật chậm rãi.
Nàng mắc cỡ đỏ mặt, tay bé lướt nhẹ qua cơ bắp rắn chắc của hắn cách lớp quần áo, một tấc lại một tấc lướt qua, làm như vô tình vuốt nhẹ, một bên còn đưa mắt vụng trộm nhìn hắn.
Tề Nghiêm chỉ nghiêm chỉnh nhìn nàng.
Tầm mắt tiếp xúc làm cho tâm của Bảo Bảo nhảy loạn lên, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cơ thể hắn, nàng tựa vào trong lòng hắn, được cả người hắn vây quanh. Độ ấm cơ thể hắn, hơi thở hắn làm cho nàng cảm thấy yếu đuối, thậm chí còn nhớ lại lúc trước khi mang thai, mỗi đêm hắn cỡ nào ôn nhu, cỡ nào điên cuồng…
Không nên không nên, nàng nên chuyên tâm lại.
Bảo Bảo cắn môi, y theo chỉ thị ở trên người Tề Nghiêm sờ tới sờ lui, cố tình vuốt ve hắn,lòng của nàng rộn ràng càng nhanh, thẹn thùng đỏ bừng cả hai má.
Là bị ấm lô ảnh hưởng sao? Vì sao nàng cảm thấy nóng quá, nóng quá, nóng đến miệng khô lưỡi khô.
Nàng thở hổn hển, muốn mau tỉnh táo lại. Lại đột nhiên cảnh giác kinh hoảng vô cùng mau mau nuốt xuống một ngụm nước miếng, mắt mở to.
Không xong, hắn có nghe thấy không?
Sợ hãi, nàng như là kẻ trộm lo lắng nhìn trượng phu.
Ngô, hắn là không phải đã nhìn ra đó chứ?
Tề Nghiêm vẫn nhìn nàng, biểu tình không có gì thay đổi, nhưng thật ra cặp con ngươi đen kia so với trước khi tiến vào thiên thính càng trở lên u ám.
“Đồ ăn đã muốn nguội” hắn nhắc nhở, hoài nghi chính mình nếu mà không mở miệng, nàng có thể hay không cũng không nhúc nhích chỉ đứng im tại chỗ.
“Nha__”
Bảo Bảo phục hồi lại tinh thần, rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng là nàng mới lui về sau vài bước, đột nhiên như là nhớ tới cái gì, chạy trở về đỏ mặt vươn tay nắm bàn tay to của hắn, dẫn hắn đi vào cạnh bàn ăn.
Vừa mới ngồi xuống, nàng liền vội vàng rót rượu.
“Phu quân, bên ngoài trời giá rét, uống trước chút rượu làm ấm thân mình đã” nàng ân cần vô cùng nhìn hắn, trong tay vẫn cầm bầu rượu.
Tề Nghiêm không nói gì, uống một ngụm cạn chén rượu.
Thấy cái chén chỉ còn đáy, nàng lại lập tức đổ rượu vào.
Hắn chậm rãi nhìn bàn tay nhỏ bé của thê tử đang khẩn trương bồi rượu, con ngươi đen khẽ nhíu.
“Rượu này tẩm không ít dược liệu, có thể bổ thân khư hàn, chàng uống nhiều một chút” nàng miễn cưỡng mỉm cười, trơ mắt nhìn trượng phu uống xong chén rượu, sau đó nắm chắc cơ hội, lại tiếp tục rót thêm rượu vào chén.
Bầu rượu trong tay đã nhẹ, chỉ trong chốc lát Tề Nghiêm đã uống cạn bầu rượu. Bảo Bảo vẫn đứng ở phía sau một bên canh giữ quan sát, rốt cục xác định thời cơ đã đến.
Nàng muốn hành động.
Bảo Bảo đứng dậy, ý đồ muốn biểu diễn một cú ngã tao nhã, nhưng là tay chân có chút luống cuống, cũng bởi vì quá luống cuống mà miệng muốn tươi cười lại hóa thành nụ cười cứng ngắc. Nàng dò xét Tề Nghiêm, như là tiểu động vật ở bên người hắn nhảy tới nhảy lui. Giày thêu tinh xảo đạp mạnh trên mặt đất liên tiếp vài lần đều không có hiệu quả.
Nàng không chịu thua, xác định đúng mục tiêu, dùng sức nhảy một bước_Nha, cảm tạ ông trời! Nàng thành công.
Giày thêu dẫm phải vạt váy mỏng dài, thân hình nhỏ nhắn nhất thời mất trọng tâm.
Tề Nghiêm nhanh tay lẹ mắt, lập tức vươn tay muốn kéo nàng lại,nhưng lại thấy vẻ mặt vui sướng của thê tử, rốt cuộc lại kệ để nàng hoàn thành sự kiện đại sự kia.
“A, phu quân ta té ngã!” nàng nũng nịu gọi, cả người nhào vào trong lòng trượng phu.
Y theo kế hoạch thì y phục không được buộc chặt đai lúc này sẽ phát huy tác dụng làm cho Tề Nghiêm nhìn thấy vai trắng hồng của nàng. Nhưng lực đạo cố tình ngã lại không chuẩn, xiêm y ngoài tuy rằng có trễ xuống, nhưng vẫn còn lại trên người.
Bảo Bảo nhất thời nóng vội, chỉ sợ làm như vậy chưa đủ, hai tay cuống quít kéo xiêm y ngoài xuống, trong chốc lát vai trắng hồng rốt cục mới lộ ra.
Nàng thở hổn hển, sau đó mới ngẩng đầu lên, mắt sáng trong suốt, vẻ mặt chờ mong nhìn Tề Nghiêm, chờ hắn có giống như lời Thủy nương cam đoan là đối với nàng như hổ đói vồ mồi không?
Hắn lại nửa điểm không có động tĩnh, chỉ cúi đầu, con ngươi đen lóe ra, một cái chớp mắt cũng không nhìn nàng.
Bốn phía im ắng, thời gian như ngừng lại.
Thật lâu đợi không thấy phản ứng như mong muốn, Bảo Bảo càng lúc càng bất an, càng lúc càng không yên, cảm thấy chính mình cũng sắp không thể hô hấp nổi.
Hồi lâu sau, Tề Nghiêm rốt cục mở miệng
“Có chuyện gì sao?”
Nàng vẻ mặt mờ mịt
“Đem quần áo mặc vào” hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói “Miễn cho bị cảm lạnh” 
RẦM!
Mấy câu nói của hắn như gáo nước lạnh dội xuống đầu Bảo Bảo, tất cả ý đồ của nàng đều bị dập tắt. Da mặt mỏng đỏ bừng, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ vội vàng đứng dậy.
“Dạ!” nàng cúi đầu, như tiểu hài tử biết lỗi, ngoan ngoãn mặc xiêm y, đem đai lưng buộc chặt lại.
“Ngồi xuống!” Tề Nghiêm nói
Nàng nghe lời ngồi xuống, không dám lại có những hành động thiếu suy nghĩ gì nữa.
Tề Nghiêm dùng đũa gắp một miếng cá rán tươi ngon, bỏ vào trong bát của nàng.
“Cẩn thận xương cá”
“Cảm ơn!” nàng thanh âm nho nhỏ nói lời cảm ơn.
Sau đó hai vợ chồng liền như vậy ngồi bên bàn yên lặng dùng món ngon,không có người nào nói chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.