Tế Công khéo độ Hàn Điện Nguyên
Hàn sĩ bỏ con gặp Phật sống
Có thơ rằng:
Ngọc đường hoa chúc với sanh ca
Trướng gấm đầu làng phú quý gia
Nào giống nhà tu tranh lá cũ
Một trời tuyết lạnh sáng mai hoạ
Tế Điên vẹt mọi người ra, vào xem thấy bên trong là một thầy đồ kiếc, đầuđội khăn nho sinh cũ, cháy lủng lỗ chỗ, mình mặc tấm áo nho sinh chắp vá bảy tám nơi, đang ôm một đứa trẻ trong lòng. Người này trạc hơn ba mươi tuổi, gương mặt khô gầy, đứng giữa dòng người nói:
- Thưa quývị, đứa bé tôi đang ôm trong lòng đây được một năm hai tháng, mẹ nó mớimất cách đây ba ngày. Tôi lại không đủ sức mướn vú nuôi.
Ngườinói lời này là Mã Bái Nhiên, nguyên quán là người huyện Thuần Thục, phủThường Châu, từ nhỏ ở nhà đọc sách, ăn không ngồi rồi, chẳng biết kinhdoanh thêm, núi vàng ăn mãi cũng hết. Tới chừng trên không còn mảnhngói, dưới không tấc đất cấm dùi, lại thêm đứa con mọn, phải bồng bế vợcon đi lánh nạn. Bái Nhiên đến Lâm An ở nhà Ngô Bá Chu chuyên cho thuêthuyền ở Tây Hồ. Ông ta có dưới tay hơn trăm chiếc thuyền, khách du TâyHồ phần lớn đều đến đó thuệ Bá Chu vốn là bạn cố giao với Bái Nhiên,biết Bái Nhiên là người có học bèn lưu lại làm việc quản lý thuê thuyền, mỗi ngày chia được hai, ba trăm đồng tiền cũng đủ vợ chồng qua bữa. Nào hay số phận không thông, Tây Hồ mọc lên bốn nhà ác bá luôn luôn cướpngười ở Tây Hồ, náo loạn đến nổi Tây Hồ không có du khách nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-dien-hoa-thuong/28292/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.