"Có lẽ có một con thú... có lẽ chỉ có chúng ta thôi."
- William Golding
- ---
Thẩm Bảo Nhi nhìn bức ảnh nữ cảnh sát đưa mình xem trên di động.
"Tôi không biết người này." Thẩm Bảo Nhi thành thật nói.
Nữ cảnh sát gật đầu, lấy lại di động.
Thẩm Bảo Nhi về nơi này dạy học đã gần ba năm, khoảng thời gian mà có thể đủ thích nghi với mọi thứ. Nhưng không thể ngờ lại có học sinh trong lớp của mình bị giết hại. Nhớ hôm đó vẫn còn là một ngày rất bình thường, ngày mà ta vẫn sẽ không nghĩ có gì đặc biệt xảy ra cả.
Bích Vân chào tạm biết cô giáo, bạn bè, và ra về. Không ai sẽ nghĩ đó là ngày cuối thấy cô bé...
Cảnh sát tìm thấy thi thể ngay sau trường học, đó là một khu rừng nhỏ mà bọn trẻ hay lén vào chơi trốn tìm.
Thực ra, khi một tai nạn bất ngờ xảy ra, ngoài những giọt nước mắt thương cảm, những người đau buồn. Thì còn có... người mừng thầm. Trong trường hợp này là thầy hiệu trưởng, thầy nhẹ nhõm nói với giáo viên khác "may mắn là bị giết ở bên ngoài trường."
Chỉ chín từ thôi mà khiến Thẩm Bảo Nhi bị ám ảnh tới tận bây giờ, có thể thầy hiệu trưởng chỉ vô thức thốt ra chứ không hề ác ý. Nhưng... có phải lời đó quá nhẫn tâm?
"Có người nào lạ mặt từng tiếp cận Bích Vân mà cô biết không?" Nữ cảnh sát nhẹ nhàng hỏi. Dường như lo lắng cảm xúc của Thẩm Bảo Nhi lần nữa lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-bach-phap-y/2538231/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.