Chương trước
Chương sau
"Lời nói dối được thực hiện bằng lời nói, và cũng bằng sự im lặng." - Adrienne Rich

- --

Khi Tần cảnh quan đi rồi Thẩm Bảo Nhi trong lòng có nhiều suy nghĩ. Giữa một bầy cừu trắng, thì con cừu đen sẽ lạc loài. Ngược lại nếu đó là bầy cừu đen thì tất nhiên cừu trắng sẽ lạc loài.

Ngày trước cứ được dạy phải biết giữ lấy bản thân mình, gần bùn chẳng hôi mùi bùn. Lớn lên mới biết lời dạy đó có khác gì những thứ trong bảo tàng. Toàn thứ đã chết và được trưng bày cho người khác đứng trầm trồ.

Thẩm Bảo Nhi dần hiểu ra điều này. Càng tỏ ra khác biệt chỉ càng chuốc khổ vào thân. Trong một tập thể, đôi lúc Thẩm Bảo Nhi có cảm giác mình bị cào bằng, như lúa bị lưỡi liềm cắt phăng.

Muốn tồn tại giữa một xã hội mà không thay đổi bản thân sao? Ai rồi cũng phải chấp nhận đeo lên những mặt nạ diễn những vai khác nhau.

Người ta ca ngợi sự thật phải chăng vì nó quá quý giá nên cần được tôn vinh?

Nghe nói, đứa bé 3 tuổi khi tập nói thì cũng đã biết nói dối.

Con người cần học cách đề phòng con người.

- ---

Khu rừng ngay sau trường học thực ra không mấy lớn bởi vì người ta đã đốn rừng xây trường. Độ lớn của ngôi trường chính là một phần xưa của rừng. Trước khi đến đây đội pháp y cũng đã tìm hiểu về địa lý nơi này.

Tháng 8. Trời vẫn còn nắng mưa lẫn lộn. Nhưng nhìn chung cũng dễ chịu.

Tiểu Thái ở khu rừng cùng sếp mình đã vài tiếng, công việc tìm kiếm luôn đòi hỏi kỹ lưỡng nên sẽ mất rất nhiều thời gian. Tiểu Thái bắt đầu cảm thấy đói bụng và có hơi mệt, anh tự hỏi không biết sếp mình có ổn không.



Theo Tề pháp y gần một năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy người này than thở một câu này. Gương mặt luôn tràn đầy thông minh lẫn kiêu ngạo, còn nhớ lúc ở thành phố cũ, có những hiện trường vô cùng vất vả nhưng sếp luôn là người chủ động tiến lên trước.

Nếu có một hình ảnh để ví von thì Tiểu Thái sẽ nghĩ đến một cây đại thụ, luôn vững trãi cho cả đội mình. Tề Bạch có thể khó tính, nhưng cô ấy cũng không thích lời khen, sự nịnh bợ. Cái Tề Bạch cần là năng lực làm việc của đồng đội mình. Nhưng không có nghĩa cô ấy sẽ ngồi không ra lệnh, chính Tề Bạch là người siêng năng nhất trong cả đội.

Lúc này có tiếng bước chân dẫm trên lá khô, là Tần đội trưởng, cô ấy hẳn đã xong việc cần làm.

"Mọi người không định đi ăn trưa à?" Tần cảnh quan nói, sau chuyện lúc sáng thì Tiểu Thái có chút thiện cảm với cô ấy. Tuy rằng thoạt nhìn rất khó chung đụng nhưng là người rất biết đúng sai, khi vừa phát hiện ra hiểu lầm Tề pháp y thì lập tức xin lỗi. Người như thế thật sự phù hợp làm cảnh sát.

Tiểu Thái trong lòng vui sướng, anh cũng vừa muốn lên tiếng gợi ý việc đi ăn.

Tề Bạch xoay người nhìn Tần Quân Vi, trên gương mặt vẫn là cảm giác chán ghét đối phương.

"Tề pháp y, cũng đã đến giờ cơm, tôi đưa hai người đi ăn." Tần cảnh quan tự tiếp lời, có vẻ rất chân thành. Chắc là để chuộc lỗi vụ hồi sáng đây mà.

"Cô có xe sao?" Tề Bạch lạnh nhạt nói, bởi sáng ra đã thấy Tần cảnh quan đi làm bằng xe buýt.

"..."

Tần Quân Vi quên mất. Cô chưa có xe, nói đúng hơn là ở thành phố cũ cũng có ô to riêng đi lại rồi. Nhưng khi đến đây quá gấp gáp chưa có thời gian mua xe làm thủ tục. Không phải ai cũng như Tề Bạch, cho người mang xe từ thành phố cũ sang tận đây. Mà có phải Tề pháp y giống những người "kết hôn với ô tô" không nhỉ? xét theo việc mang xe từ thành phố này sang tận thành phố khác đã rất kỳ công rồi, mà còn EQS này còn không một vết trầy, cho thấy cô ấy cực kỳ yêu thích, cẩn thận.

Mà nói gì thì nói, với tính cách của Tề Bạch thì có kết hôn với ô tô cũng không gì lạ. Cô ta quái gở như thế còn gì?

Tần Quân Vi trong lòng suy nghĩ có chút xấu xa cho Tề Bạch nhưng rồi nghĩ lại bản thân mời người ta đi ăn nhưng không có xe, trong lòng thở dài một tiếng. Thật ngại quá...

Mà khả năng của Tần Quân Vi là trong lòng có suy nghĩ như thế nào thì gương mặt vẫn là "khúc gỗ" vô cảm. Tề Bạch trông thấy lại càng ghét hơn.

Tiểu Thái ở bên cạnh quan sát hai người, một người gượng ngùng vì không có xe. Người thì có chút tận hưởng cảm giác hạ nhục đối phương.

Hai người này làm sao vậy?

Tiểu Thái lên tiếng giải vây cho sếp Tần, dù sao anh cũng bắt đầu thấy đói rồi.

"Sếp, hay tôi gọi bác Trần, Tần cảnh quan ngồi cùng xe với chúng ta đi ăn một thể." Tiểu Thái ở bên chữa cháy.

Tề Bạch ánh mắt vẫn cao ngạo, vẫn khó ưa, cô chỉ "ừ" một tiếng rồi chậm rãi bước ra ra ngoài, Tề Bạch là mẫu người không thích nói quá nhiều, Tiểu Thái đã quá quen với điều này, anh vui vẻ gọi cho tài xế của họ.

Còn Tần Quân Vi trong lòng thầm cười khổ, đắc tội nữ nhân thật đáng sợ. Nhưng nếu rảnh cô phải mua xe thôi.



Ba người đi bộ về hướng đường lộ nhỏ gần đó, chỉ mất tầm năm phút thì bác Trần đã lái xe đến. Bác Trần là tài xế riêng của Tề Bạch, một người trầm lặng, gương mặt chữ điền với mái tóc ngắn đã bạc. Bác Trần xuống xe, đứng bên ngoài mở của đợi Tề Bạch, Tần Quân Vi khẽ gật đầu chào nam tài xế. Ở khoảng cách gần hơn cô bỗng có cảm giác người này có chút quen thuộc, chỉ là nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu...

Lúc này Tần cảnh quan chợt nhớ ra vị trí ngồi trong xe rất quan trọng, mà Tiểu Thái nhanh chân hơn, giành ngồi ghế trước bên cạnh bác Trần. Đó cũng là vị trí Tần cảnh quan muốn ngồi. Mà Tề Bạch đã vào hàng ghế sau trước, Tần Quân Vi đành ngồi vào bên cạnh. Rồi đóng cửa xe. Bác Trần đạp ga, cho xe chạy.

Tần Quân Vi cảm thấy có chút không ổn lắm, chuyện lúc sáng vẫn khiến cô không yên. Lại nhớ đến ánh mắt của Tề Bạch khi đó, là ánh mắt tự bảo vệ bản thân. Nhưng nếu là người khác họ sẽ giải thích là bản thân không phải chủ tài khoản kia. Nhưng Tề Bạch thì khác, cô bảo vệ bản thân bằng cách đánh lại đối phương.

Một người cao ngạo đến mức nào mới hành xử như thế? ngay lúc này Tần Quân Vi đã tự hỏi như thế, mãi về sau cô mới hiểu ra. Người quá tổn thương thì không còn muốn giải thích nữa. Họ chấp nhận, nhưng người trải qua tổn thương lại biết bản thân thông minh thì sẽ đánh trả lại.

Tần Quân Vi tuy là khúc gỗ nhưng là một khúc gỗ "lành tính", khi người ta chưa tha lỗi cho cô, thì trong lòng cô sẽ vô cùng nặng nề. Đến cả thở cũng thấy nặng nề...

Tần Quân Vi muốn lên tiếng nhưng lại chẳng biết nói gì, thêm nữa nội thất trong xe khiến cô có chút không thoả mái. Nội thất màu trắng... trắng đến nỗi Tần Quân Vi sợ áo quần của mình có dơ sẽ dính lại vào ghế ngồi. Nếu cô mua xe vẫn sẽ mua màu đen, cô không muốn cảm giác ngồi luôn lo sợ làm dơ ghế.

Lại nói đây là dòng xe điện, không có tiếng động cơ gầm như những dòng xe truyền thống, nghe nói có hệ thống loa giả lập tiếng bô xe nếu người sở hữu muốn tăng cảm giác lái. Có vẻ như Tề Bạch không thích điều đó, xe cách âm quá tốt, động cơ quá êm, không gian im lặng đến không thoả mái. Chỉ một cử động dịch người cũng tạo ra âm thanh.

Tiểu Thái ngồi ở ghế phía có vẻ rất thoả mái, anh ta vừa nhắn tin vừa cười nữa là.

Tần cảnh quan chậm rãi, lén lút, quan sát người ngồi bên cạnh. Chỉ thấy Tề Bạch, khoanh tay trước ngực, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Tần cảnh quan, tôi có thể hỏi một câu không?" Tiểu Thái đột nhiên lên tiếng. Anh xoay đầu ra sau nhìn Tần Quân Vi.

"Tôi phải nghe câu hỏi trước đã." Tần Quân Vi đề phòng. Những dạng câu hỏi có tình "rào trước" thì cần "đón sau".

Tiểu Thái cười xoa dịu rồi lên tiếng.

"Sự việc ở đội, chị định giải quyết thế nào?" Tiểu Thái hỏi.

Anh cũng đi làm chưa lâu, các thị phi trong công sở trước giờ chỉ được nghe qua mạng xã hội mà thôi. Đây được xem là lần đầu được chứng kiến một thị phi lớn như vậy. Trong lòng dĩ nhiên có chút tò mò.

Tần Quân Vi ánh mắt vẫn như cũ. Dường như đã có tính toán từ trước rồi. Cô khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng nói:

"Có khi nên gặp mặt trò chuyện với họ."

Tiểu Thái nghe lời này không thỏa mái, giống cơn ngứa trên da thịt chưa được gãi đúng chỗ.

Mà Tề Bạch ở bên cạnh đột nhiên cười lạnh. Thái độ có chút chế nhạo Tần Quân Vi.

"Tề pháp y có gì muốn nói?" Tần Quân Vi hỏi.



"Lời đồn là dịch hạch. Kẻ tung tin là người mang virus." Tề Bạch nói.

Hàm ý câu này rất rõ, người mang virus có nghĩa là người sở hữu lượng virus cao hơn người bình thường. Và vô tình lây nhiễm phát tán bệnh dịch. Còn trong tình huống hiện tại "người mang virus" có nghĩa là kẻ sẽ tiếp tục bôi nhọ Tần Quân Vi.

"Chẳng lẽ cô muốn đuổi hết họ sao?" Tần Quân Vi nói, tất nhiên cô đã từng nghĩ thế. Nhưng sa thải cả một đội thì lấy ai làm việc đây?

Tề Bạch ở bên cạnh ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, không hề bận tâm người bên cạnh vì một câu nói của cô làm cho khổ sở.

"Tần cảnh quan, xem ra cô là người dễ mềm lòng hơn vẻ ngoài." Tề Bạch nói, cũng không rõ là khen hay chê, lại còn có chút chế nhạo.

Tần Quân Vi với lời này chỉ thở dài.

Tề Bạch khi đến đây không chỉ mang chiếc Mercedes EQS đến, còn mang cả người của mình đến. Nhưng Tần Quân Vi không có bản lĩnh đó bởi điều động cảnh sát không phải cô nói là được.

Lần này tới đây, vừa phải lo án mạng, lại dính vào rắc rối nội bộ.

"Cô nói đúng, tôi rất dễ mềm lòng. Nhưng cũng hiểu cái gì gọi là giết gà dọa khỉ." Tần Quân Vi nói.

Ánh mắt đanh thép nhìn về phía trước.

"Thế lúc cô đến phòng pháp y, giết gián là muốn dọa tôi?" Tề Bạch chế nhạo.

Tần Quân Vi: "..."

Tiểu Thái xém phụt cười. Sếp của anh có miệng lưỡi thật lợi hại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.