Chương 93 
Xương Đông ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Xem ra bất kể đêm hay ngày thì chúng nó đều không muốn mở Quan tài ra”. 
Diệp Lưu Tây xắn tay áo: “Buông ra, để tôi”. 
Cô lại gần, đặt tay lên mép Quan tài, thở hắt rồi mở nắp Quan tài lên. 
Không có gì khác thường bởi Diệp Lưu Tây chỉ hơi nhíu mày. Đường Mập ghé mắt nhìn vào, vội la lên: “Minh! Là thời Minh!”. 
Chắc chắn không sai, tối qua hắn vừa đọc được trong cuốn “Dân gian phục sức”. 
Hắn vội chỉ cho mọi người: “Thấy không, khăn lưới, đàn ông trưởng thành thời Minh dùng để búi tóc, mặc áo suông dài, còn cái mũ này nữa chứ. Chắc chắn là thời Minh rồi”. 
Thật ra chẳng cần hắn nhấn mạnh thì cũng không ai nghi ngờ. 
Diệp Lưu Tây cảm thấy buồn cười: “Không lẽ phải có đủ Đường - Tống - Nguyên - Minh - Thanh sao?”. 
Đinh Liễu chụp lại một tấm để khi trở về cho Liễu Thất xem: “Em nghe cha nuôi nói lần trước mọi người mở là Quan tài thời Đường, sao lần này lại là thời Minh? Sao lại không có gì chôn cùng?”. 
Xương Đông nói: “Bọn tôi gọi Quan tài Rối bóng cho thuận miệng thôi chứ thứ này không phải là Quan tài, chẳng qua chỉ có hình dạng giống vậy mà thôi”. 
Anh cúi đầu đếm thử số lượng con Rối bóng, lại là chín con; ngoại trừ phục sức thì so với Quan tài thời Đường cũng không quá khác biệt. 
Xương Đông đậy nắp Quan tài lại, nói: “Chuyện Đà đội ma Thần Côn kể đã lưu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xuat-ngoc-mon/3504791/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.