“Lưu Tây, người ta nói nuốt không nổi chính là ăn không ngon miệng; còn đã ăn uống no nê mà nói như vậy sẽ không hợp đâu”.
Diệp Lưu Tây chống tay lên má: “Người ta đang tính kế chia rẽ chúng ta đấy, anh không lo sao?”.
Xương Đông nói: “Đối với chúng ta Liễu Thất hay Đinh Liễu cũng vậy thôi, đều vừa tiếp xúc, không có mâu thuẫn sâu xa. Mới qua thời gian ngắn như vậy bọn họ cũng không có khả năng toan tính kế hoạch hay âm mưu sâu xa gì”.
“Đinh Liễu chỉ là một thiếu nữ, vì Liễu Thất cho chúng ta mặt mũi nên trong lòng không thoải mái là chuyện bình thường; chẳng qua cô bé muốn biểu hiện trước mặt cha, tự cho rằng mình cái gì cũng tự làm được. Cô ấy muốn làm gì hay tự biên tự diễn cái gì thì cứ kệ đi, chúng ta không quan tâm là được…”.
Khi nói chuyện thì Đường Mập bê khay cơm đi tới.
Xương Đông nhìn hắn ngồi xuống, lại chợt nhớ ra một chuyện: “Liên hệ Thần Côn sao rồi?”.
Ba người đã bàn qua, chỉ có Đường Mập dùng QQ, dãy số lấy được từ Liễu Thất đương nhiên giao cho hắn.
Vừa hỏi xong thì Đường Mập đã phát cáu.
“Gửi lời mời mấy lần liền, nhưng mà tên này chảnh kinh người, không thèm chấp nhận”.
“Hay bỏ tài khoản rồi?”.
“Không phải!” Đường Mập lắc đầu lia lịa “Lúc tìm kiếm em thấy avatar lão còn sáng lên cơ mà”.
Hắn càu nhàu: “Chữ ký cũng dị, cái khỉ gì mà ‘vì giải phóng không ăn gà’, Anh Đông, người này chắc không phải vẫn sống ở xã hội cũ đấy chứ? Chúng ta giải phóng qua bao năm rồi”.
“Hay là đổi chủ rồi… Cậu gửi lời mời thế nào?”.
“Em nói là bạn của Liễu Thất”.
Xương Đông trầm ngâm.
Thần Côn này nếu đúng như Liễu Thất nói đã đi qua đại nam giang bắc, nghe bao chuyện về kỳ nhân dị sự; nhiều năm như vậy tích cóp lại chắc chắn biết không ít chuyện xưa. Năm đó Liễu Thất chỉ ham bắt rắn, trong mắt Thần Côn có lẽ không quá đặc biệt, có khi nhớ còn không nhớ.
“Thế này đi, cậu lại gửi kết bạn, nói cậu ở ngoài Ngọc Môn Quan, tại Đồi Bạch Long tìm thấy một chiếc Quan tài, bên trong chứa chín con Rối bóng mặc y phục triều Đường. Lại kể nguyên văn bài hát ‘Lệ rơi lã chã nhập Quan’ kia. Một tin không đủ thì viết hai tin. Nếu đến thế mà vẫn không hồi âm thì đành chịu”.
Hơn mười năm, khó nói được sở thích của một người có thay đổi hay không. Nhưng nếu vẫn là Thần Côn năm đó có thể vì một truyền thuyết dân gian mà cao hứng khoa tay múa chân nói cả một ngày thì có lẽ hắn sẽ chấp nhận.
…
Mười giờ sáng hôm sau, như đã hẹn, hai nhóm đều có mặt ở trước cửa Thiên Sơn Khách.
Bên Đinh Liễu có hai chiếc xe, dẫn đầu là một chiếc Jeep Comander - thân xe lớn, đường cong sắc sảo. Trong mắt dân chơi thì đây là chiếc xe khá ngầu, chỉ sau Hummer. Chiếc xe còn lại là xe thông thường, cùng đi để nhận biết đường, sau này tiện đưa đồ tiếp tế.
Xương Đông cho xe chạy lại gần, cũng không ngừng lại mà chỉ hạ thấp kính cửa sổ, vẫy vẫy cánh tay ra hiệu những xe kia theo sau; sau đó trực tiếp đi.
Đường Mập bám sát xe Xương Đông. Nhìn qua kính chiếu hậu thấy được hai chiếc xe kia rõ ràng không hề có phản ứng; một lúc lâu sau mới chạy theo.
Diệp Lưu Tây nhìn Xương Đông: “Anh cũng không thèm chào một tiếng sao?”.
“Chả biết nói thế nào, mở miệng cũng mệt”.
Anh tập trung lái xe, ánh mắt chuyên chú ẩn dưới vành mũ. Xung quanh hàm, nhìn kỹ thấy vùng lờ mờ màu xanh nhạt.
Diệp Lưu Tây nói: “Anh nên cạo râu đi”.
Xương Đông đưa tay lên sờ qua loa: “Nay cạo mai lại mọc, đàn ông râu tóc mọc nhanh lắm… Nhìn kỳ cục lắm à?”.
Anh vừa hỏi vừa quay đầu liếc nhìn Diệp Lưu Tây.
Diệp Lưu Tây lắc đầu, tránh ánh mắt Xương Đông, trong lòng lại cảm thấy là lạ: Cô thấy râu anh như vậy nhìn vừa đẹp, cũng không biết khi sờ lên sẽ có cảm giác thế nào, có lẽ sẽ thấy hơi nham nháp. Lại chợt nghĩ nếu bị cọ vào cổ thì chắc chắn sẽ nhột chết. ( Ôi dzồi ôi =]] )
Ý nghĩ ấy làm Diệp Lưu Tây có chút không tự nhiên. Cô đưa tay gạt tóc, ngón tay trỏ chạm vào vành tai nóng bừng.
Trong xe có chút nhàm chán, Diệp Lưu Tây nói: “Ngừng xe chút đi, xuống nghỉ một chút cho thông thoáng”.
Xương Đông ngừng xe bên đường.
Diệp Lưu Tây xuống xe, dùng tay quạt gió.
Xe dẫn đầu dừng lại nên các xe phía sau đều ngừng, chỉ có chiếc xe Jeep nhân cơ hội này chạy lên trước; có lẽ do cả đoạn đường lúc trước phải đi ở giữa đoàn nên không thoải mái.
Đường Mập thò đầu ra khỏi cửa xe hỏi: “Chị Tây, sao lại dừng xe thế?”.
Diệp Lưu Tây có chút cáu kỉnh: “Nóng!”.
“Có nóng đâu nhỉ”.
Diệp Lưu Tây nhặt cục đá giả bộ muốn ném qua, Đường Mập vội vã thụt đầu lại.
Chiếc xe Jeep đậu ngang xe Xương Đông, Diệp Lưu Tây nghe thấy tiếng mở cửa xe liền quay sang nhìn, thoáng sửng sốt.
Thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi ngồi trong xe làn da trắng nõn, mày dài cong cong, mắt hơi xếch, ánh mắt tinh tế, đuôi mắt hơi dài, lúc cười quả thực thu hút người khác. Cô bé mặc áo len bện trắng, quần jean đen, chân đi giày trắng, trên tóc cài kẹp nhựa hình mỏ vịt màu vàng.
Thiếu nữ như vậy không hợp với khung cảnh quốc lộ hoang vắng giữa sa mạc cằn cỗi này.
Cô bé cất tiếng nói chuyện với Xương Đông: “Anh Đông”.
Chính là Đinh Liễu.
Xương Đông lạnh lùng ừ một tiếng.
“Hồi sáng sao anh không ngừng xe một chút chứ? Cha em còn chuẩn bị pháo như thông lệ, ở đây mỗi khi ra ngoài đều đốt pháo, như vậy lên đường sẽ may mắn thuận lợi”.
“Đang vội thôi”.
Đinh Liễu nhanh nhạy, nhìn qua là đoán được tình hình, thấy Xương Đông lạnh nhạt cô bé cũng chỉ khẽ cười, chậm rãi đóng cửa xe lại. Diệp Lưu Tây lại chỉ chú ý nhìn Cao Thâm, thấy cậu ta rõ ràng vừa nhẹ nhàng thở ra, còn liếm môi dưới, dùng tay chạm vào nhân trung.
Xem ra câu nói kia của Xương Đông không chuẩn rồi, tự biên tự diễn tưởng là chút trò vặt nhưng ít nhiều vẫn gây ra xao động, muốn không quan tâm cũng khó đấy.
Cô ngồi lại vào ghế phụ, Xương Đông chờ cô thắt dây an toàn xong liền khởi động xe.
Nhưng đúng lúc này bộ đàm bỗng truyền đến tiếng Đường Mập: “Anh Đông, dừng xe dừng xe… Thần Côn hồi đáp rồi”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]