Chương trước
Chương sau
Chương 63

Hôm trước cô cãi nhau với Răng Sún, tuy lúc đó Diệp Lưu Tây chỉ rõ thiệt hơn nên cô buộc phải ngậm miệng, song trong lòng vẫn uất ức khó chịu. Biết lão Tiền tính khí không tốt nên tối qua trước khi ngủ cô tìm Tiểu Phùng, hỏi cậu có thiết bị nào chụp hình ban đêm không. Ngộ nhỡ tên Răng Sún lại muốn giở trò thì còn chụp được chứng cớ. Bây giờ tuy không trị được hắn nhưng sau khi ra khỏi Đồi Bạch Long thì vẫn chưa muộn.

Tiểu Phùng lần này được công ty sắp xếp làm trợ lý cho lão Tiền, có nhiều cơ hội mở rương thiết bị của lão, vì muốn thể hiện với người đẹp nên cậu chàng đồng ý.

Lục lọi một hồi không thấy thiết bị chụp ban đêm, song cậu ta lại tìm thấy một cái máy quay phim đời mới kiểu dáng lạ mắt, Tiểu Phùng chưa từng sử dụng thứ này, trong lòng tò mò, động tay vài cái rồi đặt lại.

Tưởng rằng đây chỉ là việc nhỏ, ai dè buổi sáng lão Tiền khi kiểm tra thiết bị phát hiện ra, lập tức phát hỏa.

Có Xương Đông là người ngoài, lửa giận của lão Tiền áp chế đi không ít: “Nếu là máy bình thường thì tôi cũng không tính toán làm gì, tôi cũng chẳng nhỏ mọn đến thế. Nhưng đây là máy quay phim siêu tốc, giá trên trời, có thể ghi hình cả viên đạn xuyên vào tường, hiểu không? Tôi mang theo để chụp ảnh bìa đặc biệt, cậu ta đem ra quay hạt cát. Cả trời bão cát như vậy, máy ảnh hỏng thì làm sao? Cát chui vào máy thì biết làm sao?”.

Tiểu Phùng thiếu điều bật khóc: “Thầy Tiền, thực lòng xin lỗi, em chỉ cầm lên thử rồi tắt ngay đi, em không hề quay chụp cái gì cả… Chỉ khoảng vài giây thôi mà”.

Lão Tiền cười lạnh: “Đó là bởi cậu không biết cái gì là máy quay phim siêu tốc, chưa đến một giây có thể chuyển thành video clip HD dài vài phút đấy”.

Xương Đông giật mình: “Thầy Tiền, một giây mà chuyển được thành video dài như vậy sao?”.

Lão Tiền thấy anh vừa mới khinh thường bản thân, hiện tại thái độ lại thay đổi, trong lòng bèn có vài phần tự đắc: “Nếu không thì sao gọi là siêu tốc được, nói trắng ra là lấy tốc độ đổi thời gian. Một giây có thể cậu không phát hiện ra điều gì nhưng máy quay đã ghi lại vài ngàn tấm ảnh, xuất ra sẽ thành một video dài. Chỉ cần lọt vào ống kính thì không sót một tí gì”.

“Tôi có thể xem qua được không?”.

Lão Tiền sửng sốt: “Xem máy quay á?”.

“Không phải, là những thứ Tiểu Phùng quay ấy. Anh có thể chuyển thành video chuẩn HD cho tôi xem qua được không?”.



Chuyển đổi thành video cũng không phức tạp, lão Tiền có đủ thiết bị đồ nghề. Tuy nhiên, xuất ra những thứ Tiểu Phùng quay lại khiến hắn cảm thấy quá tổn hại tới uy danh của máy quay phim siêu tốc.

Lúc quay màn hình máy tính cho Xương Đông nhìn, lão Tiền không nhịn nổi lải nhải: “Cậu ta quay tào lao, buổi đêm ánh sáng lại không tốt, cậu nhìn đi, đen sì sì. Nếu kỹ thuật tốt, ánh sáng đẹp, cậu thậm chí có thể ghi lại hạt cát bay trong không khí…”.

Video này đúng là đen sì, Xương Đông chỉ thấy những vạt màu sáng tối loang lổ. Vạt màu tối từ hai bên dần lan đến chính giữa, hợp thành mảng tối thui rồi lại tản ra hai bên. Cuối cùng cả màn hình đen ngòm.

Toàn bộ video dài 3 phút, lúc đầu cả đám Mạnh Kim Cổ đều đến xem, nhưng liếc qua vài lần thì bỏ đi hết. Có gì đâu, toàn một mảng đen sì, chẳng hiểu sao Xương Đông có thể nhàm chán ngồi nhìn chằm chằm từ đầu tới cuối.

Thế nhưng Xương Đông trong lòng đang lạnh run.

Nếu nói hết thảy đều là phát sinh trong vài giây, vậy cũng dễ giải thích rồi:

Từ chuyện Đường Mập đang nằm trên mặt đất, đột nhiên vô duyên vô cớ bị túm lôi đi bay ra xa hơn mười mét; rồi cửa xe Kiều Mỹ Na tự nhiên mở ra, lại còn lưỡi xẻng xé gió lao tới chém rời đầu Hôi Bát…

Khi anh và Diệp Lưu Tây nói luôn gọi đó là “thứ đó” hoặc “thứ kia”, nghĩ nó như bàn tay vô hình lại hoạt động tự nhiên.

Không lẽ bàn tay vô hình này lại chính là gió và cát nơi Đồi Bạch Long này?

Xương Đông không nói gì với Simon, trực tiếp quay về tìm Diệp Lưu Tây.

Cô quả nhiên vẫn dùng thái độ “tôi đây tiếp nhận được mọi chuyện” mà hỏi lại anh: “Là bão cát tác quái?”.

Xương Đông cầm cái chai rỗng để đoán hướng gió từ trên xe xuống. Anh đặt trước mặt Diệp Lưu Tây, sau đó dùng tay đẩy ngã, nói: “Gió to làm đổ chai thì là chuyện bình thường”.

Rồi anh nhặt chai lên, đặt ngay ngắn lại, sau đó dốc ngược chai lên: “Nhưng nếu gió lớn, thổi cái chai thành dạng này, thì cô sẽ nghĩ là có quỷ”.

Diệp Lưu Tây ừ một tiếng, lúc Xương Đông còn chưa nói hết câu cô thật sự đã nghĩ “có quỷ”.

“Thật ra đều là gió gây ra, có điều không giống như nhận thức của chúng ta, chúng ta luôn chủ quan nghĩ rằng gió hoạt động như cái chổi, quét tới quét lui. Khi gió lặng thì cây cối sẽ đều nghiêng qua một bên. Thế nhưng mấy ngày nay ở Đồi Bạch Long gió nổi rất bất thường… Trong cơn gió có gió cuốn, gió thổi theo luồng, còn cả những dòng khí hỗn loạn thoắt ẩn thoắt hiện. Hạt cát tự nó không thể di chuyển, chẳng qua bị gió thổi mà tụ lại thành dạng xúc tu, tựa như…”.

Xương Đông chợt nhớ tới truyền thuyết về Ngọc Môn Quan:

Có một tòa thành lớn tên Ngọc Môn Quan, bị gió thổi mòn, trở thành cát bụi… Toàn bộ cát từ thành bị thổi bay lên trời, khi có bão cát, sẽ lần nữa tụ lại thành Thành… Có người nói đêm bão cát mơ hồ nhìn thấy tòa thành cát vàng, thật ra chính là hồn ma của Ngọc Môn Quan…

So với thứ “xúc tua” gặp được mấy ngày nay, nếu cát vàng bị thổi lên trời muốn lần nữa tụ lại thành tòa thành thì nhất định phải có lực tác động từ nhiều hướng, như vậy mới có thể gắn kết đạt được cân bằng, tạo ra đường nét mái hiên cong, cổng tò vò vòng cung, và tường thành thẳng tắp. Không vậy thì hạt cát cũng chỉ bay tán loạn theo gió thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.