Chương 48
Gió ở chốn này luôn nổi đột ngột kỳ quái như vậy. Dân bản địa gọi nó là đầu gió, gió lớn nhưng không thổi bền, chỉ rít gào một lúc rồi tiêu biến.
Diệp Lưu Tây căn thời gian múc canh ra: “Ăn đi không lát nữa gió thổi bay cả nồi bây giờ. Củ từ ăn sống được, không chết được đâu”.
Xương Đông nhận cái bát nhựa đựng canh, khẽ thổi cho bớt nóng, đang định cúi đầu uống chợt hạ bát xuống.
Anh cúi người nằm xuống đất, hai tay đỡ thân mình, dán tai xuống đất lắng nghe sau đó đứng dậy phủi tay, bước vài bước hướng về phía con đường họ đi tới.
Có xe đang đến.
Mà dựa theo âm thanh này thì không chỉ có một chiếc.
Ánh đèn xe tới trước, từ xa chiếu thẳng vào mắt mọi người. Xương Đông tránh qua một bên, đèn xe càng gần tiếng nhạc cũng càng rõ, nghe rõ tiếng ca sỹ đang gào rách cổ họng “Em rốt cuộc có yêu anh hay không”, Xương Đông nghe mà mệt thay gã.
Xe chạy tới gần, người sau tay lái hạ cửa kính, giọng nói mang theo chút khiêu khích: “Âyyyy… Xương Đông. Trùng hợp ghê, lại gặp nhau rồi”.
Đó là Mạnh Kim Cổ.
Hai chiếc xe đi sau không nói cũng đoán được, chắc chắn là đoàn chụp ảnh ngoại cảnh, Xương Đông không nói lời nào, bước lui về sau.
Vị trí anh chọn rất tốt, có đài đất vây kín, hoàn toàn chắn gió. Đám người Mạnh Kim Cổ đương nhiên cũng chọn trúng nơi này, ba chiếc xe tiến lại, ồn ào hạ trại ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xuat-ngoc-mon/3504746/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.