Chương 47
Hoàng hôn xuống, xe chậm rãi chạy vào Đồi Bạch Long. Xương Đông cắm cọc tiêu đánh dấu hai bên đường, đề phòng lát nữa không tìm thấy đường ra.
Gió vẫn chưa nổi, bốn phía đều lặng đến tịch mịch.
Địa hình nơi này có chỗ là đất phèn, có chỗ đầy tinh thể muối, có chỗ lại trộn lẫn đất thạch cao trắng. Gò đất cao lớn uốn lượn, mỗi dãy có khi dài tới cả trăm mét, nằm quanh co như thân rồng đang nằm.
Như thường lệ, Xương Đông đỗ xe tại một Đồi đất Yardang lớn chặn gió. Đồi đất Yardang này rất lớn, cao khoảng mười mét, hệt như một bức tường rắn chắc.
Diệp Lưu Tây mang ống nhòm, leo lên chỗ cao nhìn bao quát khung cảnh. Đồi Bạch Long dường như sáng lấp lánh dưới sắc trời chạng vạng. Không trung một bóng chim cũng chẳng có.
Đập vào mắt toàn là những Đồi đất Yardang hình dạng quái dị, song hoàn toàn không hề có cái nào khảm người lên cả.
Chẳng lẽ hai người vào chưa đủ sâu?
Xương Đông định hạ trại nhưng nơi này là đất nhiễm phèn, vô cùng cứng, đinh giữ lều đóng không xuống nổi. Anh thử hai lần không được liền bỏ qua, ngẩng đầu gọi Diệp Lưu Tây: “Xuống dưới đi, đêm nay chắc phải ngủ trong xe… nấu cơm ăn trước đã”.
Diệp Lưu Tây lên tiếng đáp lời; cô xoay người xuống, lại đi thêm vài bước nữa mới chợt phát hiện ra gì đó, quay đầu lại. Trên nền đất thế nhưng có một hàng vệt máu nhỏ, kéo dài đến bên chân cô.
Cô ngồi xổm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xuat-ngoc-mon/3504745/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.