Chương 42
Quả nhiên có người không đồng ý: “Ây… tôi đây ban đêm còn thấy ma trơi đấy, như một quả cầu phát sáng, chả lẽ lại tại gió thổi”.
Xương Đông trả lời: “Nơi này không như những nơi khác, trong đất chứa nhiều muối, phốt pho và các nguyên tố vi lượng khác. Gió lớn tác động tạo ra phản ứng giữa các nguyên tố này, ban đêm sẽ bùng lên ánh sáng trắng; dạng hiện tượng này ở Đồi Bạch Long cũng không hiếm”.
Diệp Lưu Tây cảm thấy anh đang nói uổng công, khẽ khàng nói: “Anh tốn công làm gì? Họ nghe chẳng vào đâu”.
Quả nhiên đám người kia chỉ cười nhạt, người đàn ông giọng khàn khàn cũng chẳng nể nang gì mà nói lại: “Tôi thì chẳng hiểu nổi thứ khoa học của người bên ngoài các anh; tôi đây tổ tông ba đời đều sống tại nơi sa mạc này, chẳng nghe ai nói như vậy hết”.
Xương Đông cười cười: “Vậy các anh nói thế nào?”.
“Đồi đất Yardang vốn là Thành, bên trong toàn những kẻ không tin thần phật nên bị trời phạt, thành trì biến thành phế tích, người người đều bị chôn thây bên dưới. Oán khí của họ vẫn còn, vẫn luôn than khóc. Gặp lúc gió lớn, tiếng khóc theo gió truyền lên. Ông tôi nói, gặp lúc như vậy phải đóng cửa lại, không được mở mắt, trùm chăn kín đầu. Cứ vậy ngủ một giấc sẽ qua. Anh không phạm đến nó, nó cũng không động vào anh”.
Cách nói này Xương Đông có nghe qua, trong sách cũng từng nhắc đến loại truyền thuyết địa phương này; anh cũng không có ý tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xuat-ngoc-mon/3504740/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.