Chương 38
Nhân viên điều tra thở dài: “Bây giờ cảm xúc của anh chưa ổn định, trước mắt nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm…”.
Nói vậy nhưng thật ra ai cũng hiểu, trên sa mạc không có nước, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch, nếu hai ngày chưa tìm được thì vĩnh viễn chẳng tìm được nữa.
Nửa đêm Xương Đông tỉnh lại, phòng bệnh yên ắng, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ. Anh bất chợt nhớ ra một cảnh tượng.
Lúc đó đêm đã khuya, bão cát đã ngừng, cứu viện chưa đến. Anh khó khăn đưa mắt nhìn đến đỉnh đồi cát cao nhất, nơi đó mơ hồ có một bóng người đứng thẳng.
Trong lòng anh cảm thấy đó là đồng bạn, là Khổng Ương, bọn họ đã chết, bọn họ đang rời đi.
Xương Đông lúc ấy sức cùng lực kiệt, chỉ có thể ngập ngừng suy yếu gọi: “Khổng Ương…”.
Khổng Ương quay đầu lại.
Đúng lúc ấy, mí mắt anh nặng trịch, tầm mắt dần mơ hồ, sau đó chỉ còn lại bóng đêm tịch mịch.
…
Cát theo gió vỗ vào thân xe vang lên vài tiếng rào rào, căn lều của Xương Đông căng lên trong gió, hệt như một cánh diều no gió muốn bay vút đi song lại bị đóng đinh ghim chặt xuống.
Diệp Lưu Tây hỏi anh: “Chuyện này anh không nói với nhân viên điều tra sao?”.
“Nói thế nào đây? Đến chính tôi còn không chắc đó là mơ hay tỉnh”.
Còn nói theo tâm linh, có thể lúc sinh tử chia lìa mà sinh ra cảm ứng, Khổng Ương khi đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xuat-ngoc-mon/3504736/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.