Chương 37
Anh lật trang thứ nhất, chỉ thấy viết: Hoàn toàn tự nhiên, không chỉnh mặt.
Thế này là ý gì?
Không đợi anh chê trách, Diệp Lưu Tây liền giải thích: “Trong TV có rất nhiều đấy thôi, người này bị mất trí nhớ, bị kẻ chủ mưu nhúng tay chỉnh mặt, lợi dụng tiếp xúc một số người để bày trò… Tôi chắc chắn không phải trường hợp này”.
Lại thêm một tờ. “Thân thủ vẫn ổn, không chính thống”.
Cô giải thích: “Nghĩa là tôi đã tìm hiểu trên mạng, mấy chiêu của tôi chẳng thuộc phái võ thuật nào cả”.
Thêm trang nữa…
“Người thân vô tình hoặc đã chết. Bạn bè vô nghĩa hoặc đã chết. Bạn trai khốn nạn hoặc đã chết”.
Diệp Lưu Tây nói: “Nếu không như thế tôi mất tích lâu như vậy, sao đến giờ cũng chẳng có ai tìm? Đến báo án cũng chẳng có một ai”.
Nói đến đây cô chợt buồn thiu.
Xương Đông lật từng trang giấy.
Có thể nhìn ra đây không phải cô viết liền trong một ngày mà là kết quả tích lũy viết qua thời gian dài. Mực khác nhau, nét bút cũng khác, khi thì ngoáy tít, khi thì cẩn thận thẳng hàng, một số chỗ bị gạch xóa – có lẽ do cô cảm thấy manh mối sai lầm.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, Xương Đông tin cô. Chỉ là sự thật có chút quá sức tưởng tượng của anh.
Bả vai cô có vết thương do bị xuyên thủng, cô tự ghi lại: trước sau đều có sẹo, kích thước tương đồng, không giống vết đạn bắn mà giống như bị đâm xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xuat-ngoc-mon/3504735/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.