Chương 31
Ra khỏi khu vực khai thác mỏ, xung quanh yên tĩnh đến mức khiến người ta nghi ngờ nhân sinh. Đèn xe rọi theo hướng bánh xe phía trước, cỡ lốp lớn hơn loại bình thường, hoa văn cũng khác, giống như bộ nanh hung tợn kéo dài tới vô tận.
Xe chạy nhanh tới nỗi có thể nghe được tiếng cát bắn lên kính chắn gió.
Diệp Lưu Tây lái xe bằng một tay, tay còn lại điểm theo nhịp bài hát. Chiếc đĩa CD nghe đã quen.
“Đêm nơi xa vắng, ta vội vàng tiến vào chốn hoang vu… không sợ đường xá xa xôi cách trở…”.
Khúc này hát hơn khó, trong giới côn khúc có câu nói “Nam sợ đêm bôn ba, nữ sợ nhớ trần tục”. Người kỹ thuật tốt chưa chắc hát đã nổi, càng không cần nói tới Diệp Lưu Tây, vừa hát lên đã lệch tông lệch giọng.
Đã thế cô cũng chỉ nhớ rõ vài ba câu, hát đi hát lại, có khi nhẹ bỗng, có khi lại cố kéo dài âm cuối, nghe như người sắp chết, nuốt không đủ không khí.
Xe vẫn chạy, bánh xe chồng lên vết lốp xe Xương Đông để lại, cô tự nghe bản thân hát: “Không sợ đường xá xa xôi cách trở… Ngọc Môn Quan, Quỷ Môn Quan, sợ gì nhập Quan… lệ rơi lã chã…”.
Đột nhiên cô giật mình, vội dừng xe, bánh xe ma sát với cát, trôi đi vài thước.
Vài giây sau, cô mở túi vải buồm lấy ra cuốn sổ, lật tới trang mới nhất, viết lại câu hát vừa rồi vào sổ. Xong xuôi lại nhẩm lại một lần.
Lời hát sầu thảm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xuat-ngoc-mon/3504729/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.