Đúng lúc này Hứa Như Vân nhìn thấy bọn ta.
Hai mắt ả sáng ngời, sải bước về phía chúng ta.
“Lâm tướng quân, trùng hợp vậy, gặp nhau ở chỗ này!”
Hừ…… Lâm tướng quân, ta to đùng đùng thế này mà ả không thèm nhìn thấy sao hả?
Lâm An Đình gật gật, vẻ mặt không có biến hóa gì lớn: “Hứa tiểu thư.”
Ta chen vô giữa, hơn nửa người chắn trước mặt Lâm An Đình: “Hứa tiểu thư đang gặp phiền phức gì sao?”
Ả làm bộ ngượng ngùng nói: “Để Lâm tướng quân chê cười rồi, chỉ là xe ngựa của ta tránh một người đi đường mà vô tình đụng phải sạp hàng của người ta, rất may không có người nào bị thương.”
Ta thầm nghĩ: Ngươi ngượng ngùng cái gì, còn nữa, lại là Lâm tướng quân, bộ ta là người tàng hình sao hả?!
Ta thầm rủa trong lòng, nghiến răng nhưng vẫn phải giả lả: “Vậy thì may quá.”
Đột nhiên Hứa Như Vân hỏi: “Tướng quân cũng đang đến Tĩnh Quốc công phủ đúng không?”
Ta ngẩn ra, nháy mắt đã hiểu tâm tư kín kẽ của ả.
Ả là đang muốn đi nhờ xe đây mà!
Đây đúng là cơ hội tốt, chỉ cần leo được lên xe là có cơ hội tiếp xúc với Lâm An Đình rồi.
Sao ta có thể để ả dễ dàng thực hiện được chứ!
Ta làm như sực nhớ ra cái gì. “Ây da, Hứa tiểu thư nói vậy làm ta nhớ ra, bọn ta phải đi nhanh kẻo trễ, Hứa tiểu thư cứ từ từ giải quyết chuyện của mình đi ha.”
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xe-tra-xanh-ta-bao-ve-nam-chinh/3391223/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.