Nghe thấy thanh âm “loảng xoảng” vang lên, thành ghế va vào mép bàn, rung động đến nghiêng ngả cả nắp trà nhỏ. Lục Lâm đang nằm mộng bị quấy nhiễu, thốt lên mấy tiếng ư ử, chậm rãi trở mình, rồi lại ôm chăn ngủ thiếp đi.
Lục Hoàn Thành dùng tay vịn ghế, biểu tình kinh ngạc: “Ngươi nói… là thật?”
Sau đó thì khuôn mặt trở nên quái dị.
Một mặt nghĩ đến việc Yến Sâm vẫn đem lòng yêu mình như xưa, y kìm nén không được trong lòng mừng vui phát rồ, nhếch miệng muốn cười, một mặt lại sợ tính cách A Huyền ngang ngược, thuận miệng liền bịa chuyện lừa y, nếu như y cứ tùy tiện tin tưởng, có khi lại bị mỉa mai, thế là tận lực kìm nén không được cười.
A Huyền thấy khuôn mặt của y vặn vẹo, cơ bắp hai má run rẩy, chính mình đã không nín được cười trước: “Ta lừa ngươi làm gì? Cây trúc đó ngày nhớ đêm mong ngươi, cứ gặp ta lại lảm nhảm một trận, ta cũng bất đắc dĩ cực kì.”
Lục Hoàn Thành ánh mắt sáng lên: “Hắn nói với ngươi cái gì thế?”
A Huyền lập tức tinh thần phấn chấn, hắng giọng một cái, làm bộ điềm đạm đáng yêu, vẻ mặt lã chã chực khóc, lỗ tai cụp xuống, ấm ức vạn phần nói: “A Huyền, ngươi nói xem… Hoàn Thành có còn thích ta không? Từ khi ta tỉnh lại, một câu y cũng không thèm nói với ta, bình thường luôn nhìn ta đắm đuối như vậy, có phải là y đã có niềm vui mới, đã thành hôn với tiểu thư nhà nào rồi phải không? Nếu y thành thân, Duẩn Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-song-truc/1808992/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.