Duẩn Nhi bị tiếng roi quất xảy đến bất ngờ làm tỉnh, theo bản năng nhận ra được trong không khí ẩn dấu hiểm họa, lập tức khóc váng, liên tiếp rớt xuống mấy chiếc lá con, rúc vào ngực cha ầm ĩ gào khóc. Lục Hoàn Thành bất chấp mọi thứ, lùi về phía cửa sổ, cố gắng cho Duẩn Nhi tránh xa khí tức của A Huyền, giọng nói nhỏ nhẹ trấn an nó.
Huyền Thanh đạo trưởng thấy thế, liền đưa tay ra ngoài cửa sổ ngắt xuống một phiến lá non, đưa tới miệng Duẩn Nhi.
Một giọt nước ngọt ngào, đầy ắp linh khí trời đất, theo gân lá trôi xuống đỉnh lá, đầu tiên là thấm ướt bờ môi, sau đó mới chảy vào cái miệng nhỏ nhắn. Duẩn Nhi nếm được vị sương mai, liền mút chụt vào, bỗng nhiên hai mắt mở to, ngơ ngác ngừng khóc. Nước mắt còn rưng rưng trên khóe mi, cái miệng bé tí chưa mọc răng đã ngậm chắc chiếc lá nhỏ, cả khuôn mặt vui vẻ thích thú.
Rốt cuộc vẫn là con nít, khóc mau, mà nín khóc chuyển sang cười còn mau hơn.
Lục Hoàn Thành sợ sát tâm của A Huyền không giảm, lại gây bất lợi cho đứa trẻ lần nữa, bèn bảo quản gia trước tiên cứ ôm Duẩn Nhi vào nhà trong chăm sóc. Cánh cửa vừa khép lại, vẻ ôn hòa trên mặt y liền biến mất ngay tắp tự, giữa hai hàng lông mày u ám đầy tàn ác, chính là dấu hiệu tâm trạng chuyển biến.
Nợ máu này, cuối cùng đã đến lúc thanh toán.
Lục Hoàn Khang tay chân phát rét, lấy dũng khí kêu một tiếng ca ca, lắp bắp nói: “Vừa rồi A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-song-truc/1808985/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.