Đêm nay, Lục phủ không người nào có thể yên giấc.
Thời điểm Lục Hoàn Thành ôm hài tử từ thư phòng đi ra, tựa như hoàn toàn biến thành một người khác, sắc mặt thâm trầm lạnh lùng không mang theo một chút hơi ấm. Ánh mắt của y chẳng hề tàn nhẫn, trái lại bình tĩnh một cách lạ thường, thế nhưng trong bình tĩnh lại lộ ra một loại trống rỗng không thể nào chạm tới — nỗi đau tang thê bị che đi, hối hận khôn nguôi bị che đi, một ao nước tù kết thành băng cứng, không tiếng động đông lại nơi sâu thẳm, khiến người ta chỉ muốn né tránh.
Y đánh thức toàn bộ hạ nhân trong phủ, muốn đám người bọn hắn quỳ trong trong tiền sảnh, chờ ra mắt tiểu thiếu gia. Mấy chục người bị đuổi ra khỏi chăn ấm nệm êm, quỳ một giờ giữa giông tố, áo quần ướt đẫm, thế nhưng lại chậm chạp không thấy Lục đại đương gia xuất hiện.
Là bởi vì Duẩn Nhi còn đang bú sữa.
Bên trong tiểu thất ấm áp, Duẩn Nhi đang nằm trong lòng vú nuôi, vẻ mặt đầy thỏa mãn bú sữa. Lúc ban đầu là bị đói đến hoảng loạn, liền nôn nóng mút lấy mút để, sau đó no nê rồi, liền chậm rãi bú, cái miệng nhỏ chùn chụt chùn chụt, hồn nhiên không biết ngoài kia đang có bao nhiêu kẻ vì nó mà gấp đến sứt đầu mẻ trán.
Lục Hoàn Thành là một phụ thân vừa tàn nhẫn vừa dịu dàng, y không kiêng nể gì mà chiều chuộng Duẩn Nhi, sai người suốt đêm tìm bà vú, không tiếc lật cả thành Lãng Châu, tùy ý vung ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-song-truc/1808984/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.