Ba ngày sau, những con ngựa còn lại lần lượt chết vì thiếu ăn uống, chỉ còn lại hai con của Tcato và Thịnh vì đó là những con khỏe mạnh dẻo dai nhất. Mặc dù mọi người can ngăn nhưng Thịnh vẫn để con của mình kéo xe cho những người ốm, còn con của Tcato để kéo lương thực. Đoàn người đang đi bỗng nhiên cảnh tượng thay đổi. Chân họ không lúc trên cát nữa. Đất cứng hơn, có nhiều đá đỏ hoặc trắng lấp lánh như thạch anh. Mọi người cho rằng dấu hiệu đó tốt, sắp tới nơi có nước.
Khoảng một giờ sau, một người ngừng lại hét lên, ngón tay chỉ về một điểm ở chân trời miệng toét ra cười. Max hỏi.
-Cái gì vậy ?
-Nước
Không ai tin cả, nhưng lòng cũng hồi hộp, nhìn theo ngón tay người đó chỉ. Max lắc đầu, giọng bình tĩnh.
-Thôi, đừng phí nước miếng nữa… cứ tiếp tục đi đi… ngó ngay dưới chân, đừng ngó xa nữa.
Người đó nổi cáu
-Bộ tôi điên sao ! Rõ ràng nước lấp lánh kia. Ngó kỹ đi nào.
-Ảo ảnh trong sa mạc đấy mà.
-Trời đất! Tôi đã bảo là có nước mà.
-Ừ thì có nước … Nhưng mà làm gì mà hét tướng lên thế ? cứ bước tới, có nước hay không thì sẽ biết.
Thịnh nói xen vào.
-Có lẽ anh ấy không lầm đâu. Có cánh chim kia, Năm sáu con, có chim chắc có nước. Bao lâu nay mới lại thấy chim lượn.
— QUẢNG CÁO —
Max nói
-Đúng, có chim thật. Chắc là vịt trời, lát đến chỗ có nước uống xong rồi săn ăn thịt chim. Ăn mãi thịt muối chán lắm rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-son-canh-thinh-trieu-dai-moi/1120368/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.