Đoàn người đi tiếp hai ngày nữa dưới nắng như thiêu, trong một vùng không có một dòng nước, toàn cát và tro, có phèn, lổn nhổn đá nhỏ. Bánh xe lún xuống, gặp đá thì dội lên, cho nên ngồi xe còn mệt hơn cưỡi ngựa. Nhìn về phía nào cũng mênh mông là cát trắng, lóa mắt. Tối cuối chặng thứ ba trong sa mạc mọi người đều cảm thấy mệt mỏi. Mấy ngày đầu thỉnh thoảng trên trời còn thấy bóng dáng chim đại bàng hoặc kên kên, rồi tuyệt nhiên họ không thấy bóng dáng sinh vật nào. Ban đêm, muốn đốt lửa không phải để sưởi vì cát còn ấm, chỉ để tụ họp nhìn ngọn lửa bớt lạnh lẽo hiu quạnh mà cũng không được vì không kiếm đâu ra cành cây, cụm cỏ. Mấy đêm đầu mọi người quây quần bên đèn ác quy của Thịnh để nói chuyện cho đỡ cảm giác cô đơn, mấy ngày sau đèn hết pin cảm giác lạnh lẽo buồn chán càng tăng lên rõ rệt. Theo Alan tính còn phải mất mười ngày đường nữa mới ra khỏi sa mạc.
-Xứ trời đánh này! Không làm sao nhận ra được mình ở đâu nữa!... Chỉ đi, đi mãi, đi suốt ngày không biết bao giờ mới tới nơi… Trời ơi là trời!
Lúc này mọi người chỉ mong có cơn dông như ở Núi Đá, nhưng cả đến cơn dông miền đất hoang này cũng không thể có được nữa. Qua ngày thứ tư cảnh vật có thay đổi một chút, nhiều đồi đá xám xuất hiện giữa sa mạc, cảnh vật không còn cát xa tận chân trời nữa. Khi lên đến một đỉnh đồi, họ thấy khoảng hai chục người Da đỏ in hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-son-canh-thinh-trieu-dai-moi/1120367/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.