Lâm Tấn nằm trên giường, trán đổ đẩy mồi hôi, anh ta sợ hãi ngồi lên không ngừng thở dốc. Lâm Tấn mơ thấy Vương Phỉ về tìm mình, cô ấy còn đòi anh trả mạng cho mình. Anh run rẩy, quay sang đầu giường kéo hộc tủ lấy lọ thuốc an thần bên trong ra rồi uống vào.
Lâm Tấn như được cứu, anh đưa tay vò đầu mình, xuống giường nhìn cửa sổ bầu trời ban đêm. Cuối cùng anh làm gì sai mà bị dồn vào đường cùng như thế này?
Mẹ anh mất, Lâm lão gia cũng không xem anh ra gì. Suốt ngày chỉ biết đứa con trai Lâm Hiên đấy. Vậy cớ gì năm đó ông ta nhận lại anh và mẹ, để khiến anh và bà đau khổ thời gian như vậy chứ?
Con người anh dường như đã chết tâm từ lâu. Cái ngày mưa từ rất lâu, anh ngồi ở dưới mưa, nước không ngừng bắn vào người Lâm Tấn, người qua đường cũng không ai nhìn lấy anh một cái. Tất cả tâm đều lạnh, không ai chú ý đến con người tuyệt vọng Lâm Tấn ngồi đó.
Lý Tiểu San khi ấy xuất hiện, cô đưa cho anh cái ô, nở nụ cười thật ấm áp với anh, còn nói:” Này anh “.
“ Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng phải mỉm cười cố gắng vượt qua “.
“ Mình ổn, mọi thứ sẽ ổn “.
Từ lúc đó trái tim anh sống lại, rung động với người con gái cứu rỗi tâm hồn anh. Người con gái xem anh tồn tại ở chốn đông người đó, trao cho anh chiếc ô làm con tim anh có cầu vồng. Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-om-vo-tay-om-con/2925596/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.