Chương trước
Chương sau
“Vào đi”, thanh âm của hắn hết sức lạnh lùng, Lăng Huyên đừng ngoài cửa hít một hơi thật sâu rối đẩy cửa đi vào.

“Là cô sao?”, Mục Nham nheo mắt lại, đánh giá người phụ nữ đã hai năm rồi không gặp này, hắn không quá quen, nhưng cũng không xem như người xa lạ. Hai năm quả thật rất nhiều chuyện có thể đã thay đổi, tỷ như người phụ nữ trước mắt này, cô ta trở nên xinh đẹp trưởng thành hơn, tuy nhiên cũng không thể làm cho lòng hắn có lấy nửa điểm động tâm xiêu lòng.

“Đã lâu không gặp, Mục…”, cô bỗng ngưng lại, sau rồi liền sửa miệng, “Mục tổng tài”, nói đã tự nhiên hơn nhiều, trước kia cô đối với người đàn ông này vô cùng say mê, hiện tại gặp lại anh ta, mới phát hiện, cô đã không còn cảm giác đặc biệt nào. Người đàn ông này vẫn rất mê người, so với hai năm, lại có thêm phần trưởng thành hơn. Nhưng cô đã không còn là Lăng Huyên ngày trước nữa rồi.

Thứ không thuộc về cô, gò ép nữa chính là hại mình hại người, cô đã trải qua một lần, không muốn trải qua thêm lần nào nữa.

“Cô tới đây làm gì?”, Mục Nham thu lại cảm xúc riêng tư của chính mình, đối với lần này đến của cô ta, cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Lúc này toàn bộ đầu óc hắn đều đặt vào chuyện Mục Khả Tâm không phải là con gái ruột của hắn, còn những chuyện khác, hắn không rảnh bận tâm đến. Nghĩ đến Mục Nham hắn cũng có ngày hôm nay, thương yêu đứt ruột đứa con gái hai năm, thì ra lại là một đứa con hoang không biết cha mình là ai.

Lăng Huyên tự ý ngồi lên sô pha, mái tóc dài uốn quăn thả trên bờ vai cô, có lẽ cô đối với người đàn ông này cũng không phải là đã quên hoàn toàn, dù sao, anh ta cũng từng là người mà cô thích nhất, là người mà cô đã phải hao tâm tổn trí mà bày trò. Nhưng bây giờ cô đã có thể nhìn thẳng mặt mà đối diện với anh ta.

“Tôi đến đây chính là có chuyện muốn nói cho anh, là sự thật hai năm về trước mà anh nên biết”, cô để tay trên đùi mình, những ngón tay trắng xanh thon dài.

“Chuyên gì?”, Mục Nham đứng lên, bên trong con ngươi đen kịt vẫn không một chút cảm xúc, thế nhưng, chỉ có hắn, lúc này, kỳ thật trong lòng hắn đang cuồn cuộn không yên, đành đốt một điếu thuốc lá. Mà khi Lăng Huyên nhìn đến, trên bàn làm việc của hắn tàn thuốc cùng với đầu lọc đã không hề ít.

“Về…. Diệp An An”, Lăng Huyên khẽ mở miệng, không hề thấy bất ngờ khi nhìn thấy hai mắt Mục Nham đột nhiên trợn to, có lẽ hắn đã biết rõ tình cảm của mình, nhưng có phải đã quá muộn rồi hay không?!!

“Cô ấy làm sao?”, thanh âm Mục Nham hơi hơi trầm xuống, hai mắt nhìn chằm chằm Lăng Huyên, như muốn nhìn xem trên mặt cô ta có chút khác thường nào không. Đáy lòng Lăng Huyên có một loại cảm giác nói không nên lời, có chua xót, có đắng chát, cũng có buông tay.

Lăng Huyên cúi đầu, vươn tay vuốt ve mái tóc mình, lúc này mới nhìn về phía Mục Nham, một chút cũng không giữ lại đem tất cả những gì của hai năm trước nói cho hắn, về chuyện cô và Cố Nghê Y hợp tác, còn có cả chuyện cô bày mưu Diệp An An và Giản Vũ Phong nữa.

Mục Nham nghe xong, nửa ngày cũng chưa nói gì, hắn chỉ đưa lưng về phía cô, ngón tay kẹp điếu thuốc là đã cháy kết.

“Nham…”, Lăng Huyên gọi tên Mục Nham, đây cũng là lần cuối cùng cô gọi hắn như vậy, “Nham, tất cả những chuyện đó em đã nói hết. Diệp An An cho tới bây giờ chưa từng phản bội anh, ngược lại là Cố Nghê Y, cô ta không hề tốt giống như anh tưởng tượng, thế nên, em đã nói hết rồi, quyền quyết định là ở anh thôi”.

Cô nói xong, cầm lấy ví da thật của mình ở bên cạnh đứng lên đi thẳng ra ngoài, có điều khi đi tới cửa, cô đột nhiên quay đầu lại, “Nham, anh yêu Diệp An An”, cô nói một câu quả quyết, không phải là nghi vấn gì.

Ngay từ đầu cô đã biết, Mục Nham đã yêu Diệp An An rồi, trực giác phụ nữ từ trước đến nay đều rất chính xác. Mục Nham có thể lãnh tâm vô tình đối với tất cả những người phụ nữ khác, cũng chưa từng phải ghen tuông với bất cứ ai, nhưng hắn đối với Diệp An An lại có một ham muốn chiếm giữ thật lớn, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết, khi hắn nhìn thấy Diệp An An cùng Giản Vũ Phong ở cạnh nhau, vẻ mặt của hắn liền giống như một ông chồng ghen tị khi phát hiện vợ mình hồng hạnh vượt tường vậy.

Ghen tị cùng phẫn nộ rõ ràng như thế, nói không yêu thì chính là đang lừa mình dối người.

Mục Nham không nói gì, chỉ làm một động tác là đốt thêm điếu thuốc nữa. Cánh cửa bị đóng lại hắn mới xoay người qua, trong đôi mắt ngoại trừ hối hận thì cũng không còn bất cứ điều gì nữa.

Người ngoài cuộc tỉnh táo còn trong cuộc thì u mê, hắn yêu Diệp An An, yêu một cách vô thức. Hắn vốn nghĩ rằng người mình yêu là Cố Nghê Y, kỳ thật, hắn căn bản là không rõ ràng, rốt cuộc người hắn yêu ai.

Hắn bởi vì Cố Nghê Y phản bội mà hận, do đó đã chối bỏ tất cả những gì Diệp An An đã làm, bức bách người phụ nữ mình yêu nhất rời đi, thế cho nên đến bây giờ mới hối hận muốn chết.

Hiện tại, hắn những thứ trong tay hắn hết thảy đều là báo ứng, hắn cưới Cố Nghê Y, đi nuôi con gái của kẻ khác. Hắn cũng không biết, đây là những gì hắn muốn sao? Đây là hắn yêu sao?

Trong đôi mắt loé lên tia thống khổ, hắn suy sụp ngồi xuống, gắt gao nắm chặt cây bút trong tay. Ngòi bút ánh lên tia sáng kim loại, lướt qua hai mắt hắn.

________________

Bên trong biệt thự Mục gia, Mục Khả Tâm được bảo mẫu ôm, ánh mắt không tính là xinh đẹp nhìn chằm chằm vẻ mặt không chút biểu cảm của Mục Nham.

“Cha…ôm Khả Tâm”, hai cánh tay ngắn ngủn nhỏ bé vươn ra, trong mắt nhanh chóng dâng lên một tầng nước mắt, vô cùng đáng thương. Nếu là trước đây, Mục Nham chắc chắn sẽ bỏ xuống tất cả trong tay, đi qua mà ôm lấy con gai bảo bối của hắn. Thế nhưng, hiện tại, hắn ngay cả động cũng chưa động một chút, thậm chí còn không thèm ngẩng mặt lên nhìn Mục Khả Tâm một cái.

“Chaaaa…”, Mục Khả Tâm đột nhiên khóc, hơn nữa tiếng khóc còn càng lúc càng lớn.

Thân thể Mục Nham nháy mắt chấn động một chút, nhưng sau cùng vẫn không có động tác gì, mà Cố Nghê Y ngồi ở một bên, ngẩng đầu nhìn Mục Khả Tâm, cũng không có đi lên ôm lấy con gái. Tất cả những gì hôm nay cô bị, đều là do đứa con gái này phá hư, không biết nó là con ai nữa.

Thượng Quan Thuyên có chút không đành lòng, tiếng khóc đứa nhỏ càng lúc càng lớn, mặc kệ đây là con ai, đều là chính mình thương nó từ nhỏ. Anh đứng lên, trực tiếp ôm lấy đứa nhỏ trong lòng bảo mẫu, một bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu của nó, “Khả Tâm không khóc, cha đang có việc, lát nữa ôm Khả Tâm được không, giờ để chú ôm con nha”. Anh dỗ dành đứa nhỏ cùng ngồi lên trên sô pha. Giản Tiểu Phương quay đầu, nhìn bé gái khóc đến mức không thở được trong lòng Thượng Quan Thuyên, kỳ thật, nó không hề sai điều gì, nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Cô vốn dĩ không thích con bé, nhưng lúc này bắt đầu có chút thông cảm với nó, Mục gia đã không thừa nhận thân phận của nó, Cố Nghê Y thì không yêu thương, Mục Nham cũng không thể nào. Dù sao, sự tồn tại của nó đối với Mục Nham mà nói, chính là một vết nhơ. Thế này không biết cuộc sống sau này của con bé sẽ như thế nào nữa.

Vốn đã quen với cuộc sống của một thiên kim tiểu thư, giờ đổi lại, thật sự có thể sao? Chẳng qua là, cô thở dài một hơi, đó vốn dĩ không phải thuộc về nó mà, mà là thuộc về con của An An, con nuôi của cô. Không phải của con bé này, cuối cùng thì cũng phải quay về chỗ cũ.

“Các người đều ở đây sao?”, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, Ti Hạo từ bên ngoài tiến vào, phía sau còn có một người đàn ông vẫn đang cúi đầu.

“Cậu đã đến rồi, Hạo…”, Thượng Quan Thuyên ôm Mục Khả Tâm, ngồi trên sô pha chào hỏi người vừa vào, Ti Hạo cũng chỉ là gật đầu một cái với anh, đôi mắt nhìn thoáng qua Mục Khả Tâm đang nằm trong lòng anh, mi tâm hơi nhíu lại, trong mắt, chậm rãi lấp đầy bởi sự lãnh khốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.