Trong xe ngựa, Lâu Tịch Nhan cùng Trác Tình mỗi người một hướng, cho dù đi Tướng phủ đã thành kết cục đã định, Trác Tình cũng không lại tự tìm phiền não, nàng luôn luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, chỉ là chỗ ở thôi. Một phen lăn qua lăn lại, Trác Tình nghĩ đầu có chút choáng váng, cũng may xe ngựa chạy xem như ổn định, chống đầu, Trác Tình tà liếc nhìn Lâu Tịch Nhan, hắn đang cúi đầu xem sách, vẻ mặt hắn không biết có phải theo thói quen hay không, khóe môi tựa hồ luôn luôn giương lên, nói thật, hắn như vậy rất tốt nhìn, đáng tiếc Trác Tình cảm thấy dáng tươi cười này không phải do vui vẻ, dường như… chuyên ngiệp mỉm cười như nhau, lễ phép mà xa cách.
Nhẹ ngáp một cái, Trác Tình khẽ hạ mi mắt, nàng thật sự rất mệt mỏi.
Trác Tình hô hấp dần dần trở nên đều đều, Lâu Tịch Nhan mới nhẹ nhàng khép lại sách, ánh mắt lưu luyến trên người nữ tử kỳ quái này, hắn vừa rồi một chữ cũng không có xem vào, ở dưới cái nhìn của nàng, hắn dĩ nhiên lại không tập trung… Càng kì quái chính là, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, mãi cho đến khi xe ngựa dừng lại, thanh âm Mặc Bạch ở ngoài xe ngựa vang lên, Lâu Tịch Nhan mới khôi phục tinh thần lại.
“Chủ tử, tới rồi.”
Mặc Bạch thấp gọi, cũng đánh thức Trác Tình đang nhắm mắt dưỡng thần, xốc lên màn xe, Trác Tình dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, hoàn toàn ném chủ nhân là Lâu Tịch Nhan ra sau đầu.
Bước xuống đứng vững, Trác Tình lập tức bị trước mắt đại môn (cánh cửa) bằng đồng thân cao năm, sáu thước, rộng khoảng tám thước chấn trụ (chấn động mà dừng lại),trên cánh cửa rộng mở, hai chữ Tướng Phủ màu đỏ khảm trên bức hoành phi màu vàng, treo ở chính giữa. Hai bên đại môn cũng không như trong tưởng tượng của Trác Tình có sư tử bằng đá, cũng không có hộ vệ canh cửa uy vũ to lớn. Lọt vào trong tầm mắt là một cái sơn thạch (núi đá) đắp dài thành hoa viên, vừa ngăn trở tầm mắt, cũng rõ ràng lộ ra khí thể của chủ nhân, đại môn cứ như vậy rộng mở, thế nhưng mơ hồ lộ ra uy nghiêm cùng áp lực, sẽ khiến cho người ta mạc danh kính sợ*, không dám lỗ mãng. (*mạc danh kính sợ: không có gì mà tự cảm thấy kính trọng cùng sợ hãi)
Trác Tình bước vào bên trong cánh cửa, Cảnh Táp một thân ngâm đen đúng lúc đi lên nghênh đón, nhìn thoáng qua Trác Tình, trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, chỉ là rất nhanh liền biến mất, hướng Lâu Tịch Nhan phía sau Trác Tình hơi cúi người nói: “Chủ tử.”
Trác Tình lúc này mới nhớ đến Lâu Tịch Nhan, nàng hình như hẳn là chờ chủ nhân mang theo nàng tiến vào, mà không phải chính mình xông vào, thoáng lùi ra sau một chút, Trác Tình tự nhận là có lễ phép chờ Lâu Tịch Nhan đi vào.
“Chủ tử…” Cảnh Táp còn muốn nói gì đó, một đạo giọng nữ thanh lệ từ xa truyền đến. “Ca!” Sau núi đá, thân ảnh phấn hồng thẳng tắp hướng đại môn chạy tới, làn váy uốn lượn giống như một con bướm trắng, Trác Tình rất lo lắng nàng sẽ dẫm phải làn váy té ngã xuống đất, bất quá nàng lo lắng thừa, nữ tử bình yên vọt tới trước mặt Lâu Tịch Nhan.
Dịu dàng nhìn nữ tử, Lâu Tịch Nhan dường như mang theo sủng nịnh giống nhau cười nói: “Chạy gấp như vậy làm gì?”
“Chờ ca thôi.” Nữ tử ngẩng đầu, hé ra cánh môi hồng thuận hơi cong lên, trong đôi mắt to long lanh tràn đầy ánh sáng lấp lánh, lộ ra ủy khuất cùng quật cường, thanh âm mang theo chút tức giận trách mắng: “Muội phụng bồi Triều Vân công chúa đợi ca đã nửa ngày, Nhị nương thúc dục muội ra cửa chờ huynh, một hồi liền vội vàng qua phòng khách hầu hạ ~ hừ, không có xương gì đó!”
Công chúa có gì đặc biệt hơn người?! Một bộ dáng đầy tớ tận tụy, bọn họ Lâu gia đã từng cần thấp kém như vậy hầu hạ ai?! Thật mất mặt!
Nhìn bộ dạng của Tịch Vũ, Lâu Tịch Nhan đại khái cũng biết là đã xẩy ra chuyện gì, vỗ nhẹ vai nàng, Lâu Tịch Nhan cười nói: “Muội đây là cầu xin hả ! Được rồi, ta đã biết, muội đi nghỉ ngơi đi.”
Lâu Tịch Vũ không cam lòng không muốn xoay người ly khai, Lâu Tịch Nhan quay sang Cảnh Táp nói:“Cảnh Táp, dọn dẹp Trích Tinh Các, tìm mấy nha đầu thông minh hầu hạ Thanh tiểu thư, thỉnh đại phu đến trị thương cho tiểu thư.”
“Vâng.” Cảnh Táp mày kiếm hơi nhíu, sắc mặt vốn đã đem lại tối thêm vài phần.
Lâu Tịch Vũ đã quay đi bỗng dừng lại, Trích Tinh các? Đó là bên cạnh Lãm Nguyệt Lâu cùng ca ca ở cùng một trạch viện (nhà cùng sân),ở nơi đó ngắm sao thật đẹp không sao tả xiết. Vì vậy được gọi là Trích Tinh Các, thế nhưng bởi vì ca ca thích yên tĩnh, toà lâu kia luôn luôn không sắp xếp, ai mặt mũi lớn như thế được ở Trích Tinh Các.
Lâu Tịch Vũ hiếu kỳ quay đầu lại, chỉ thấy một nữ tử nhỏ gầy nhàn nhã đứng ở một bên, Lâu Tịch Vũ hỏi:“Ca, nàng ta là ai thế?”
Lâu Tịch Nhan bình tĩnh cười nói: “Thanh tiểu thư của Hạo Nguyệt quốc.”
“Thanh Phong?! Nàng?!” Lâu Tịch Vũ kì quái kêu lên. Nữ nhân này như thế nào có thể là Thanh Phong?! Tóc tán loạn không biết dùng vật gì vậy tùy ý bó buộc, còn có một thân y phục màu xanh bình thường kia đến cả nha hoàn nhà nàng cũng không mặc, càng miễn bàn trên mặt nàng ta có hai đạo vết đao, nữ nhân này sẽ là Thanh Phong! Nói giỡn sao?! Lâu Tịch Vũ một bên đánh giá Trác Tình, một bên cười nhạt reo lên: “Hạo Nguyệt quốc có ý gì, tặng một người quái dị như vậy, quả nhiên lời đồn không thể tin, còn nói tỷ muội Thanh gia khuynh quốc khuynh thành, phong tư yểu điệu, cái gì đây!”
Rất xấu sao?! Trác Tình khẽ vuốt một chút khuôn mặt không quá đau, nói thật là, nàng còn không có cơ hội hảo hảo xem qua khuôn mặt này, bất quá tiểu cô nương nghĩ như vậy có thể kích thích đến nàng, vậy quá ngây thơ rồi.
“Tịch Vũ, là ai dạy muội không có phép tắc như vậy!”
Lâu Tịch Nhan thanh âm phóng thấp, Tịch Vũ vẫn là có chút sợ, thế nhưng nhớ tới nữ nhân kia xấu như thế, cư nhiên là nữ nhân của ca ca nàng, không khỏi buồn bực: “Muội nói chính là sự thực, nàng vốn đã…”
“Quấy rầy một chút.” Thanh âm lãnh đạm nhẹ vang lên, Trác Tình hai tay hoàn ngực, có chút không nhịn được cười nói: “Huynh muội các người ôn chuyện ta không ý kiến, thế nhưng có thể mang ta đến phòng trước đã không? Ta rất mệt. Về phần dung mạo của ta, các người có thể từ từ thảo luận.”
Lâu Tịch Nhan ngẩn ra một lúc liền cười thầm, nữ tử đều là xem trọng bộ mặt, nàng ngược lại! Vốn nghe được Triều Vân công chúa đến đây tâm tình có chút phiền muộn lúc này tựa hồ đã tốt lên một chút:“Cảnh Táp, đưa tiểu thư đi nghỉ ngơi.”
“Thanh tiểu thư mời bên này.”
Hướng phía bọn họ cười cười, Trác Tình không sao cả nói: “Các người tiếp tục.”
“Ngươi!” Nàng ta quả thật không đem nàng để vào trong mắt! Lâu Tịch Vũ tức giận đến con mắt thiếu chút nữa trừng đi ra.
Trác Tình căn bản không để ý đến nàng, lướt qua Lâu Tịch Vũ tự nhiên hướng nội viện đi đến, Lâu Tịch Nhan cười cười, cũng hướng phòng khách đi đến.
“Này —-” Lâu Tịch Vũ nhìn bên trái, nhìn nhìn bên phải, tức giận đến mức giậm chân, ca rõ ràng là thiên vị xấu nữ nhân kia mà! Nàng sẽ không bỏ qua như vậy! Hừ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]