"Hôm nay anh có chuyện gì sao?" Elen sải bước bên cạnh Thế Cảnh trên sân trường ASC.
Thế Cảnh dừng bước nhìn Elen "Có chuyện gì?"
"Đầu óc anh để ở đâu rồi, hoàn toàn không tập trung" Elen mỉm cười dịu dàng.
Thế Cảnh không trả lời. Bỗng một lát sau anh trầm giọng gọi "Elen"
"..."
"Nếu yêu một người, em có đồng ý bỏ qua hết tất cả để nắm lấy hạnh phúc không?"
Hai người ngồi xuống một ghế đá gần đó. Elen trầm ngâm một lát rồi lên tiếng.
"Chắc chắn sẽ hạnh phúc vậy thì tại sao lại không? Chỉ cần người ấy mang lại hạnh phúc cho mình, quá khứ không quan trọng"
Khóe môi Thế Cảnh cong lên, cảm thấy trong câu nói của Elen, bản thân anh vẫn chưa thể "chắc chắn sẽ hạnh phúc". Nỗi sợ của quá khứ đeo bám anh, anh không chắc chắn Bạch Nhược Hạ sẽ không rời bỏ anh nữa.
Tự dưng nghe Elen trả lời như vậy, anh lại nhớ đến chuyện của cô và Đề Nam nên tiện miệng hỏi.
"Còn em và Đề Nam, em không chắc chắn ư?"
Elen hơi chạnh lòng nhưng lại thấy buồn cười. Giữa cô và Thế Cảnh có điểm giống nhau, đó là đều lo sợ về đối phương của mình. Rõ ràng chuyện người thì sáng, chuyện mình thì tối. Cô vui tươi trả lời.
"Có lẽ chúng ta giống nhau, đều rất yêu đối phương nhưng vẫn mang một nỗi lo sợ, lo sợ sẽ không chịu nỗi tổn thương lần nữa. Chúng ta đã không còn một trái tim đủ khỏe để chạy theo một người"
Elen quay sang nhìn anh bằng ánh mắt tinh nghịch "Tại sao lại hỏi như vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-niu-chat-tay-1-anh-ay-la-bep-truong-dai-nhan/1495016/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.