Trường đại học Châu Thành?! Không phải nói là đi ăn trưa sao? Tại sao lại đến đây?
Bạch Nhược Hạ một bụng thắc mắc nhưng không lên tiếng hỏi. Thế Cảnh hơi nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi anh cong lên, nói: "Đi thôi"
Anh vừa mở cửa bước ra, Bạch Nhược Hạ không mong đợi anh sẽ ga lăng mở cửa giúp nên cũng tự động mở cửa bước ra. Vì cô biết, anh sẽ không ga lăng.
Đúng như cô nghĩ. Thế Cảnh bỏ vào trong trước mà không hề đợi cô.
Sau khi lấy món ăn ở căn tin xong, vị trí mát mẻ nhất đã không còn. Bạch Nhược Hạ liếc ngang liếc dọc, nhìn trái nhìn phải, hầu như tứ phía đều đang đổ dồn ánh mắt về bên mình. Không phải, là đổ dồn về Thế Cảnh.
Bạch Nhược Hạ cúi thấp người xuống, nói nhỏ: "Hình như anh chọn sai địa điểm rồi. Mọi người đang nhìn chúng ta"
Thế Cảnh khẽ nhếch môi. Anh ngước nhìn xung quanh một lượt rồi quay về nhìn Nhược Hạ, gương mặt điềm tĩnh, trầm giọng.
"Những gương mặt này tôi đã ghi nhớ. Nếu ai làm cô cảm thấy không thoải mái, cứ nói. Đợi đến ngày đó, tôi tính sổ từng người một"
Ngày đó?
Bạch Nhược Hạ xem ra vẫn rất mơ hồ, không hiểu những gì anh nói. Cô phát hiện ra có vài nữ sinh dùng điện thoải để chụp lén Thế Cảnh. Trong lòng cô lại cảm thấy bồi hồi như những ngày đầu quen anh, cô cũng không ngại ngùng mà chụp lén như vậy.
Phát hiện ra nụ cười bất chợt hiện trên gương mặt của Nhược Hạ, ánh mắt mờ tịt xa xăm. Thế Cảnh khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-niu-chat-tay-1-anh-ay-la-bep-truong-dai-nhan/1495015/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.