Vì đời trước mà đời sau đón nhận sự ghẻ lạnh cùng chán ghét của tất cả mọi người, có còn công bằng hay không? Vì đời trước mà oan nghiệt đời sau phải gánh chịu, luân lý là nằm ở đâu? Trời cao có mắt? Phải không? Hắn phải chờ đợi đến bao giờ đây? Chung quy, hắn không có tội! Tại sao lại ép buộc một mình hắn phải gánh vác?
Đời người là một vòng luân lý, ép chặt lấy nhau bởi sức mạnh này bị thế lực kia chèn ép. Đối với hắn, có lẽ cũng chính là như vậy, bị chèn ép khiến cho hắn cảm thấy thật là bất lực. Hắn vô dụng? Được rồi! Cứ cho là như vậy đi. Bởi vì hắn thực sự là rất vô dụng! Nhìn xem, chính hắn còn không cứu nổi được bản thân của hắn! Hắn thấy hổ thẹn, thực sự là rất hổ thẹn!
Bị đày vào Luyện Ngục Huyết Trì, hắn vì đau đớn cùng uất ức mà không thể nào qua khỏi. Một lần nữa sống lại, linh hồn của hắn đã trở về thời điểm trước, khi mà cung điện nguy nga đã trở thành một đống hoang tàn tổ nát, đồng thời chính là mẫu phi của hắn không thể nào khống chế được bản thân mình mà trở nên điên cuồng. Hắn muốn thay đổi tất cả cục diện của ngày hôm nay! Nhất định là thế! Nhất định!