“Luyện Yêu cùng Bảo Bảo đâu? Chúng đã trở lại chưa?”
Đã trễ thế này, Luyện Yêu cùng Bảo Bảo lại chạy đi đâu rồi, Huân nhi tìm một vòng Thương Lam điện vẫn không thấy bóng dáng hai đứa, vì thế không khỏi hỏi Di Nguyện vẫn hầu bên cạnh.
“Điện hạ, Luyện Yêu cùng Bảo Bảo hẳn vẫn chưa trở lại, có thể ở ngoài chơi vui đến quên cả giờ giấc rồi.”
Biết hai đứa nhỏ đáng yêu nhưng một chút cũng không thể xem thường kia rất quan trọng đối với điện hạ nhà mình, Di Nguyệt thực cung kính hồi đáp.
Một là hoa chi tinh linh có một không hai trên Thương Lam đại lục, một là thành quả của thượng cổ thí luyện của bộ tộc Đế Luyện, vô luận là người nào cũng là một sự tồn tại làm người ta đau đầu. Cho dù trong hoàng cung cá lớn ăn cá bé này thì liệu có mấy ai là đối thủ của hai đứa nhỏ kia a.
“Còn chưa trở về sao? Chẳng lẽ lại chạy tới lãnh cung rồi?” Huân nhi nhíu mày. Bản thể của Bảo Bảo vẫn còn ở nơi đó, sau khi thiếu niên rời đi cũng không di chuyển.
Một là vì lãnh cung hẻo lánh hoang tàn kia quả thực rất thích hợp để bản thể Bảo Bảo sinh tồn, hai là vì nơi đó đã trở thành cấm địa trong hoàng cung Tây Lam, trừ bỏ vài người đặc biệt thì nơi đó cấm tất cả mọi người lui tới, vì tránh Bảo Bảo nghịch ngợm làm người khác phát hiện sự tồn tại của nó.
Từ ba năm trước mang Luyện Yêu về, đứa nhỏ kia cùng Bảo Bảo có độ tuổi xấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-lam-yeu-ca/1349449/quyen-4-chuong-33.html