🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Huân nhi, ngươi từ đâu mang đứa nhỏ này về vậy?”
Nhìn vẻ mặt căng cứng cùng ánh mắt đề phòng sợ sệt nhìn chằm chằm Nguyệt Bán tới gần của nam hài, Tây Lam Thương Khung chỉ hơi nhướng mi, cúi đầu nhu tình chăm chú nhìn tuyệt mỹ thiếu niên trong lòng, không để ý gì khác nữa.
Quay đầu nhìn Nguyệt Bán cùng nam hài giằng co, nam hài chảy huyết mạch hoàng tộc Tây Lam trong người lúc này ánh mắt đang co rút kịch liệt, thân thể không ngừng run rẩy, Huân nhi biết, Nguyệt Bán đột nhiên biến thân đã làm vị hoàng tử vốn trầm mặc này khiếp sợ.
Bất quá, so với chết lặng cùng trống rỗng ban nãy thì bộ dáng đề phòng chăm chú nhìn Nguyệt Bán lúc này lại có thêm phần sinh động cùng sức sống, không còn tĩnh mịch nữa.
Bởi vậy, Huân nhi cũng không ngăn cản Nguyệt Bán.
Nếu Nguyệt Bán có thể làm nam hài kia một lần nữa lưu luyến sinh mệnh thì Huân nhi không cấm Nguyệt Bán đùa giỡn ầm ĩ.
Có đôi khi, đối với tình cảm phức tạp của nhân loại, loài thú lại càng mẫn cảm hơn.
“Bát hoàng tử?” Tây Lam Thương Khung nhướng mi. Y quả thực không biết mình thế nhưng có một Bát hoàng tử mù mờ thế này.
Cả hoàng tộc Tây Lam, trừ bỏ vài hoàng tử xuất sắc có thể thường xuyên xuất hiện trước mặt, Tây Lam Thương Khung y làm gì rảnh rỗi chú ý tới đám nhân loại hèn mọn kia. Trừ bỏ Huân nhi của y, ánh mắt Tây Lam Thương Khung chưa từng đặt trên người người khác.
Từ lúc y tìm được bảo bối của mình, Tây Lam Thương Khung vẫn gắt gao bảo hộ bên cạnh, chưa từng rời đi, cũng không chú ý tới gì khác. Tự nhiên, sự tồn tại của Bát hoàng tử này lại càng mỏng manh hơn, chỉ sợ trừ bỏ cái tên thì không có bất luận kẻ nào chú ý tới hắn.
Nếu không phải hiện giờ hắn bị Huân nhi mang về Thương Lam điện, với thực lực cùng tính cách thản nhiên sau khi thức tỉnh kí ức viễn cổ, còn có thân phận tôn quý tối cao vô thượng, ai có thể lọt được vào mắt y.
Có đôi khi, nhân loại nếu đạt được thực lực cường đại thì có thể coi trời bằng vung, xem những người khác nhỏ bé như lũ kiến. Mà Tây Lam Thương Khung giờ phút này hiển nhiên chính là cường giả có một không hai. Vô luận là đế vương nhân loại hay quân vương thần tộc.
“Tang Đạt!” Tây Lam Thương Khung tự nhiên sẽ không nhớ tới một nhân loại hèn mọn, nhưng trong hoàng cung sẽ người thay đế vương nghe ngóng tất cả tin tức. Tỷ như, nội vụ tổng quản Tang đạt mà đế vương tín nhiệm nhất. Giờ phút này chính là lúc Tang Đạt hắn phát huy công dụng.
“Dạ, bệ hạ. Sinh mẫu của Bát hoàng tử hẳn là bệ hạ nhớ rõ, nàng từng là đệ nhất cung nữ Vân Nương của bệ hạ. Sau đó bị bệ hạ điều khỏi Thương Lam điện, phái tới làm thị nữ bên cạnh Hoa quý phi.” Nghe Tây Lam Thương Khung gọi, Tang Đạt thức thời bước tới, giải thích thân phận Bát hoàng tử cho đế vương.
Bất quá, lúc nói tới đệ nhất nữ quan Vân Nương của bệ hạ, Tang Đạt cũng hơi do dự một chút, sau đó nơm nớp lo sợ quan sát sắc mặt bệ hạ.
“Vân Nương, là nữ nhân kia?” Nghe Tang Đạt giải thích, Tây Lam Thương Khung hiển nhiên cũng nghĩ ra, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi cùng tràn đầy sát khí.
Nữ nhân từng làm nữ quan của y quả thực là một người thông minh. Bất quá thông minh của nàng đã dùng sai đối tượng, vì thế kết quả của nàng ta chính là vạn kiếp bất phục.
Năm đó làm cung nữ, nàng ta dốc hết toàn lực lo lắng chu toàn cuộc sống hằng ngày của Tây Lam Thương Khung. Cũng vì thế y mới phong nàng làm nữ quan của Thương Lam điện, để nàng hầu hạ bên cạnh mình. Nhưng không ngờ, dã tâm nếu quá sâu sẽ hệt như ngọn lửa bừng bừng đốt rụi rừng cây, cháy lan hết thảy mọi thứ.
Đối với toan tính ngày càng sâu trong mắt nữ nhân, Tây Lam Thương Khung vốn không để tâm tới, chỉ xem như một màn giải trí nhàm chán. Mà theo một phương diện nào đó thì dã tâm của Vân Nương có thể nói là do Tây Lam Thương Khung vô tình cố ý bồi dưỡng thành.
Nam nhân tà nịnh kia muốn nhìn xem, nữ nhân thông minh bên cạnh cuối cùng sẽ làm thế nào để đạt được dã tâm của mình, nhưng nàng ta đã làm Tây Lam Thương Khung thất vọng, nàng dám tính kế lên đầu y. Nếu không phải lúc đó Nhược phi ngày càng ngang ngược tùy tiện làm Tây Lam Thương Khung chán ghét thì nữ nhân này chỉ sợ đã sớm bị y xử tử.
Cho dù như thế, Tây Lam Thương Khung vẫn không che dấu được sát ý. Bất quá sau khi lợi dụng nàng ta để biếm Nhược phi vào lãnh cung, hứng thú của Tây Lam Thương Khung với nàng ta cũng cạn, để nàng tới bên cạnh Hoa quý phi tự sinh tự diệt.
Hoa quý phi, một nữ nhân thông minh lại không thiện tâm chút nào.
Lúc trước, điều Vân Nương khỏi Thương Lam điện, Tây Lam Thương Khung chính là cố ý đưa nàng ta tới chỗ Hoa quý phi a! Đối với một nữ nhân lòng dạ độc ác như Hoa quý phi, một thị nữ từng được đế vương tín nhiệm cùng sủng ái chính là một con hồ ly tinh mà nàng căm ghét nhất.
Không ngờ, nữ nhân Vân Nương kia thế nhưng lại không chết trong tay Hoa quý phi, ngược lại còn bình an sinh ra một hoàng tử. Nên nói thủ đoạn của nàng ta quá cao siêu sao? Liếc mắt nhìn nam hài gầy yếu bên cạnh, khóe miệng Tây Lam Thương Khung dâng lên một mạt cười nhạo châm chọc.
“Huân nhi, ngươi cũng gặp nữ nhân kia sao?”
Ngón tay quấn lấy lọn tóc ngân sắc mềm mại, Tây Lam Thương Khung cúi đầu ôn nhu hỏi. Y không hi vọng bảo bối của mình gặp nữ nhân đầy tâm kế kia. Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, chỉ cần là người có mục đích muốn tiếp cận bảo bối của y, đều đáng chết.
“Phụ hoàng.”
Chăm chú nhìn vẻ mặt nam nhân, Huân nhi tự nhiên hiểu ý tứ phụ hoàng, vì thế không khỏi kể lại chuyện mình vì tìm Luyện Yêu cùng Bảo Bảo ban nãy. Nhất là hành động đột ngột của Nguyệt Bán lúc đi trên đường mòn, cùng đoạn mạn đằng bị Nguyệt Bán cắt đứt mang tới cho mình, tất cả đều nhất nhất kể lại.
Bầu không khí im lặng quỷ dị lúc đó, hành động đột ngột của Nguyệt Bán, còn có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm, tất cả đều làm Huân nhi cảm thấy bất thường. Bởi vậy, lúc Huân nhi nhìn thấy một nữ nhân lén lén lút lút thì mới đi theo để xem mọi chuyện rốt cuộc là sao.
Bằng không, với bản tính lạnh nhạt ngày thường của Huân nhi, cho dù cung nữ kia hành động kì quái thế nào, thiếu niên cao ngạo tuyệt đối sẽ không một đường bám theo một cung nữ, thậm chí là cung nữ đã già cũng vậy.
Nghe thiếu niên kể lại, sắc mặt Tây Lam Thương Khung không khỏi trầm tư. Chẳng lẽ trong hoàng cung có ẩn nấp một loại thực vật quỷ dị gì đó, vì thế âm thanh ở quanh đó đều bị đè nén tới dị thường im lặng?
Phải biết, với thực lực cường đại đã gần như thức tỉnh hoàn toàn của Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi hiện giờ, sự tồn tại của bọn họ là uy hiếp sâu tận linh hồn đối với bất cứ loài thú hoặc thực vật có thần kinh mẫn cảm. Hiện giờ đột nhiên lại biết có lẽ ở một nơi nào gần đó thế nhưng lại xuất hiện một thứ kì quái?
Nghĩ tới đây, Tây Lam Thương Khung không khỏi lộ ra mạt cười tà mị, làm Tang Đạt tổng quản ở phía sau vô tình nhìn thấy mà thoáng rùng mình. Bệ hạ của nô tài a, trái tim của nô tài thực yếu ớt, chịu không nổi kích thích a.
Nghĩ một hồi, suy nghĩ của Tây Lam Thương Khung không biết vì sao đột nhiên nghĩ tới nam nhân của bộ tộc đế Luyện, tộc trưởng tiền nhiệm, Đế Luyện Tà.
Tính từ lúc đả thương Hắc Nguyệt trốn khỏi địa cung bộ tộc đế Luyện đến giờ cũng đã mấy tháng rồ đi, hẳn đã sớm tới Tây Lam.
Chính là lâu như vậy, người y phái đi dò xét tin tức của Đế Luyện Tà thế nhưng không tra ra chút dấu vết nào. Nam nhân kia vẫn trốn trong một góc nào đó ởTây Lam mà dòm ngó Huân nhi của y.
Thậm chí, ngay cả Nhược phi đột nhiên mất tích, nữ nhân mà y không thèm để ý tới kia cũng chẳng có chút tin tức nào. Đế Luyện Tà lần này có chuẩn bị mà tới đi? Thế nhưng có thể làm đến trình độ này. Bất quá, mặc kệ Đế Luyện Tà có chủ ý gì, chỉ cần y còn ở bên cạnh, y tuyệt đối không cho phép Huân nhi xảy ra chuyện.
Ánh mắt nam nhân nhìn như bình tĩnh nhưng chỉ cần nhìn kĩ sẽ phát hiện nơi đó ẩn chứa kiên định cùng quyết tuyệt khó có thể dao động.
“Huân nhi, ngày mai chúng ta xuất cung.” Cánh tay cứng như thiết của nam nhân ôm lấy thắt lưng gầy nhỏ của thiếu niên, Tây Lam Thương Khung áp sát bên tai Huân nhi khẽ thì thầm.
Vừa rồi nghĩ tới Đế Luyện Tà, Tây Lam Thương Khung không khỏi đột nhiên nhớ tới A Thụy Tư. Từ sau ngày gặp A Thụy Tư ở Phong phủ, y chưa từng triệu hoán lần nào. Hiện giờ, nhân cơ hội xuất cung, y có thể dò xét tin tức về Đế Luyện Tà, đồng thời giao phó A Thụy Tư làm vài chuyện.
“Xuất cung? Hảo.” Đối Với Quyết định đột nhiên của nam nhân, Huân nhi tự nhiên rất vui sướng. Vì thế lập tức đáp ứng.
Bên này Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung thân mật bàn chuyện xuất cung, bên kia Tây Lam Bát hoàng tử vẫn căng cứng nãy giờ đột nhiên hoảng sợ gào to: “Tránh ra, tránh ra, mau đuổi thứ này đi đi.” Tây Lam Mặc Nhiên nhìn tiểu thú đáng yêu ngồi xổm trước mặt không ngừng liếm cái móng mềm mại của mình thì dị thường hoảng sợ.
Đừng nhìn bộ dáng nhỏ nhắn dị thường đáng yêu của nó lúc này, Tây Lam Mặc Nhiên đã tận mắt nhìn thấy cơ thể nó thoáng chốc biến thành một bộ dáng to lớn thật khủng bố, thậm chí suýt chút nữa hắn đã nghĩ mình phải táng thân trong bụng thú, vì thế vô luận hiện giờ nó nhỏ xinh cỡ nào cũng không thể làm nam hài thả lỏng.
Thần kinh dị thường khẩn trương cùng hoảng sợ, thiếu niên không thể khống chế mà run bần bật.
Đúng lúc này, nam hài đột nhiên nhìn thấy tuyệt mỹ thiếu niên bên kia đi tới, nói với khế ước thú làm hắn hoảng sợ: “Nguyệt Bán, đi qua bên kia chơi đi, ngươi dọa hắn.”
Chú ý tới tình huống của nam hài, Huân nhi không khỏi bước qua, không nhìn tới ánh mắt thực ủy khuất của Nguyệt Bán, nhàn nhạt mở miệng.
Sau đó Huân nhi chuẩn bị xoay người đối mặt với thiếu niên bị mình mang về.
Nhưng Huân nhi còn chưa nói gì thì đột nhiên cảm thấy ống tay áo của mình bị người ta túm lấy. Ngẩng đầu, Huân nhi liền đối diện với ánh mắt kinh hoảng nhưng vẫn quật cường bảo trì trấn định của nam hài. Bát hoàng tử Tây Lam Mặc Nhiên.
“Ngươi… ngươi không cần sợ, Nguyệt Bán là khế ước thú của ta, sẽ không tùy tiện tổn thương nhân loại.”
“Cái gì.” Thấy nam hài lẳng lặng nhìn mình, khóe miệng khép mở vài lần nhưng cuối cùng cũng không nói thành lời, Huân nhi không khỏi hỏi.
Tây Lam Mặc Nhiên khẽ lắc đầu, cái gì cũng không nói, chỉ chậm rãi buông ống tay áo của tuyệt mỹ thiếu niên, cúi đầu trầm mặc. Mà lúc này, Tây Lam Thương Khung ở phía sau cũng bước tới, đưa tay ôm lấy thắt lưng Huân nhi, phân phó với nội vụ tổng quản Tang Đạt: “Cũng khuya rồi, hắn cùng Huân nhi cũng nên nghỉ ngơi.”
“Dạ, bệ hạ!” Tang Đạt ngầm hiểu, vội vàng tiến tới chuẩn bị đưa người đi.
“Phụ hoàng, chỗ ở của Bát hoàng tử trước đó thật sự quá đổ nát, căn bản không thể ở.” Ngăn cản Tang Đạt chuẩn bị gọi người đưa nam hài về, Huân nhi nhìn đế vương tuấn mỹ trước mắt nhẹ giọng nói.
Tàn cung kia quả thực là tường nứt ngói vỡ, ngay cả chắn gió cũng không được càng miễn bàn tới chuyện ở lại, ngay cả một chút nhân khí cũng không có.
“Nếu vậy, Tang Đạt, thu thập cung điện bên đông nam một chút, để hắn vào đó trụ, làm tẩm cung sau này của Bát hoàng tử. Cũng ban tên là ‘Vân Thường cung’. Phái vài cung nữ tới hầu hạ.” Nếu Huân nhi cố ý muốn chiếu cố nam hài này, Tây Lam Thương Khung cũng suy nghĩ một chút rồi nói.
“Dạ, bệ hạ.” Nói xong, Tang Đạt đi tới bên cạnh Bát hoàng tử, chuẩn bị đưa hắn tới tân tẩm cung nghỉ ngơi.
Chỉ vì một câu của thiếu niên mà nam nhân chưa từng liếc mắt, thậm chí không biết tới sự tồn tại của mình liền thừa nhận địa vị hoàng tử, thậm chí còn ban cho một tòa cung điện sao?
Trước khi rời đi, Tây Lam Mặc Nhiên nhìn hai người đồng dạng có thân phận cao cao tại thượng trước mặt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Nam nhân kia, đế vương tàn nhẫn vô tình kia, y thật là nam nhân máu lạnh trong kí ức của mình sao? Y thật là đế vương cường đại mà không có bất kì ai trong hoàng tộc Tây Lam dám ngỗ nghịch sao? Y thật sự là đế vương tuấn mỹ lạnh lùng nhìn mình giãy dụa dưới liên trì mà không có chút biểu tình nào sao?
Hay là, hết thảy chỉ vì trước mặt thiếu niên tuyệt mỹ yêu dị này nên nam nhân vô tình kia mới khác biệt?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.