Chương trước
Chương sau
Đêm hôm sau, bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng đập cửa.

Kỳ Sóc ở ngoài cửa nhẹ giọng gọi: "Thiếu gia. ”

"Vào đi."

Vừa nói xong, Kỳ Diễn An mới nhận ra giọng nói của mình hơi run vì trong lòng đang bồn chồn. Hắn trách mình sao lại có cái vẻ như chưa trải sự đời thế này, đồng thời cũng cảm thấy may vì sự ngốc nghếch của Kỳ Sóc. Tiếng nói trong lòng không thể nói ra.

Kỳ Sóc lặng lẽ đẩy cửa vào phòng, Kỳ Diễn An nhíu mày. Trước kia khi Kỳ Sóc vào phòng, trên người cậu luôn có mùi thơm của sương đêm và hoa thơm, tay còn bưng thức ăn tản ra hương vị ngọt ngào nhàn nhạt. Ban đêm đọc sách nhìn thấy cậu, Kỳ Diễn An luôn cảm thấy thanh thản trong lòng, lúc đó hắn cực kì muốn cùng cậu có một gia đình. Lúc này đây, Kỳ Diễn An lại phát hiện trên người cậu có mùi phấn thơm. Hắn không thích.

Kỳ Diễn An nói, "Mùi gì trên người ngươi thế? ”

Kỳ Sóc mím môi cười: "Mấy ngày nay thiếu gia luôn cần luyện tập. Ta nghĩ có lẽ giờ thiếu gia muốn luyện nên thoa cái này. ”

Thấy lông mày Kỳ Diễn An vẫn chưa giãn ra, hiển nhiên không hài lòng với lời giải thích này, Kỳ Sóc lại giải thích: "Là phấn thơm trên người tiểu thư Hứa gia. Ta không biết phải làm thế nào mới có thể giúp được người, nghĩ nếu giống như tiểu thư Hứa gia, có lẽ sẽ giúp được người nhiều hơn.”

Lông mày Kỳ Diễn An càng nhíu sâu hơn.

Kỳ Sóc bừng tỉnh đại ngộ: "Có phải ta mua nhầm không? Ta nhớ rõ hẳn là mùi này mà..."

Kỳ Diễn An: "Ngươi không chỉ ngửi mùi hương trên người nàng, còn nhớ kỹ đi mua hương phấn giống như vậy?”

Sắc mặt Kỳ Diễn An không yên, Kỳ Sóc không rõ nguyên nhân, hơi bối rối, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Vâng. Thiếu gia, có phải ta đã làm sai không?”

Kỳ Sóc ỉu xìu. Gần đây cậu luôn không hiểu thiếu gia đang suy nghĩ gì, cho rằng lần này cuối cùng cũng hiểu được, tưởng mình tự quyết định thiếu gia sẽ rất vui, kết quả lại làm hỏng.

Kỳ Diễn An kéo cậu ngồi lên đùi, ra vẻ hung ác nói: "Làm sai rồi, ai bảo ngươi thoa mùi này. Ta ghét nhất loại hương này, hôm nay trở về ném hết đám hương phấn kia đi, không được dùng nữa. Về sau cũng không được ngửi mùi trên người nữ nhân. ”

Kỳ Diễn An thường xuyên ra vào Linh Hi lâu, mặc dù không phải đi tìm vui tán tỉnh nữ tử, mùi thơm nào của nữ nhân mà chưa từng ngửi qua? Nhưng bây giờ lại lớn tiếng "uy hiếp" Kỳ Sóc, có thể nói là tương đối quá đáng. Nhưng Kỳ Sóc lại chẳng cảm thấy Kỳ Diễn An quá phận, cậu đồng ý gật đầu như gà mổ thóc.

Kỳ Diễn An: "Nhưng ta còn chưa hết giận đâu. ”

Kỳ Sóc thành thật nói: "Thiếu gia, xin lỗi. Ta nên nói trước với thiếu gia. ”

Kỳ Diễn An có tâm tư khác, không muốn nghe Kỳ Sóc xin lỗi: "Ngươi chủ động một chút, xem ngươi có tiến bộ chưa để ta còn biết cách mà dạy ngươi như nào."

Kỳ Sóc đợi hắn nói xong thì ngẩng đầu lên chạm vào môi Kỳ Diễn An. Đầu lưỡi cẩn thận xâm nhập vào khoang miệng, giống như động vật nhỏ liếm một món ăn ngon, cẩn thận và nghiêm túc.

Kỳ Sóc nhẹ nhàng thở hổn hển, đôi mắt đen láy nhìn thẳng Kỳ Diễn An: "Thiếu gia, ta làm được không? ”

Kỳ Diễn An vuốt ve hai má Kỳ Sóc, xuất thần suy nghĩ cái gì đó, thật lâu sau mới trả lời: "Được. ”



Kỳ Sóc thở phào nhẹ nhõm, cười nhẹ.

Kỳ Diễn An hỏi cậu: "Ngươi muốn giúp ta luyện nhiều như vậy?"

Kỳ Sóc không cần suy nghĩ gật đầu.

Kỳ Diễn An ngưng thần nhìn cậu, đồng tử giống như đầm nước trong bóng đêm. Hắn đưa tay tháo tóc của Kỳ Sóc ra, nhẹ nhàng thì thầm bên tai một câu.

Kỳ Sóc ngồi trên giường, được Kỳ Diễn An ôm ở giữa chân trước người. Cậu có chút choáng váng, chuyện xảy ra hiển nhiên vượt ra ngoài nhận thức của cậu.

Chuyện đầu tiên là, cậu nghe lời Kỳ Diễn An cởi hết quần áo ra.

Bây giờ cậu trần truồng.

Điều thứ hai là cổ họng không kìm được phát ra tiếng khiến cậu xấu hổ. Âm thanh này không nằm trong nhận thức của cậu, nghe rất giống làm nũng. Trước kia cậu chưa từng phát ra tiếng như này, giờ muốn nhịn cũng không nhịn được.

Bởi vì tay Kỳ Diễn An đang đặt ở nơi riêng tư nhất giữa hai chân cậu, cầm dương v*t của cậu xoa nắn qua lại.

Kỳ Sóc lại một lần nữa cố gắng khép chân lại, tay Kỳ Diễn An lại bị cậu kẹp ở giữa đùi, nhưng vẫn hoàn toàn không có ý định thu tay lại.

Kỳ Sóc mang theo tiếng khóc van xin nói: "Thiếu gia... Nữ tử không có chỗ này, làm chỗ này của ta không giúp được thiếu gia..."

Kỳ Diễn An cắn một cái vào chóp tai Kỳ Sóc, sức tay tăng lên như trừng phạt, Kỳ Sóc không có phòng bị, "A" một tiếng, lại vội vàng che miệng lại.

Giọng nói của Kỳ Diễn An ở bên tai Kỳ Sóc như mê hoặc: "Sao ngươi biết nữ tử không có chỗ này?"

Kỳ Sóc rất oan ức: "Người ta nói cho ta biết, nam tử và nữ tử phía dưới không giống nhau..."

Kỳ Diễn An: "Ai nói với ngươi? ”

Kỳ Sóc: "Ta... Ta không nhớ rõ..."

Kỳ Diễn An nhìn cậu đáng thương như thế, định buông tha cậu không truy cứu nữa. Hắn ngậm vành tai của Kỳ Sóc, nhỏ giọng dỗ dành: "Tiểu Sóc, dạng chân ra. ”

Kỳ Sóc nức nở lắc đầu.

Nghe thấy tiếng cậu khóc nức nở, Kỳ Diễn An thở dài một hơi, có chút không đành lòng, bàn tay nhàn rỗi kia xoay mặt Kỳ Sóc hôn cậu. Từ trước tới nay Kỳ Sóc hôn môi không hề có kỹ xảo, dạy bao nhiêu lần, cũng không học được những trò kia, không biết khiêu khích cũng tuyệt không linh hoạt, kết quả chỉ biết vụng về liếm, giống như đang hoàn thành nhiệm vụ giao cho cậu vậy. Giờ phút này không biết tại sao, có lẽ là bị bắt nạt đến tàn nhẫn, mới không thầy tự biết, biết cắn bú lại biết mút, giống như là đang cầu xin tha thứ, nhưng trong cử chỉ lại thêm chút hờn dỗi ngay cả Kỳ Sóc cũng không có chú ý. Phát hiện hiếm thấy như vậy khiến Kỳ Diễn An mừng rỡ.

Lúc mơn trớn Kỳ Sóc dần dần thả lỏng, bàn tay Kỳ Diễn An đặt ở giữa hai chân Kỳ Sóc lại bắt đầu động tác: "Ta làm không tốt sao? ”



Kỳ Sóc nước mắt lưng tròng tựa vào trong ngực Kỳ Diễn An, che miệng ngăn trở tiếng rên rỉ tràn ra.

Kỳ Diễn An: "Không phải cảm thấy rất thoải mái à? Chỗ này cứng như vậy, còn chảy ra nước. ”

Bàn tay Kỳ Diễn An bao lấy dương v*t thanh tú màu hồng phấn, càng lúc càng tăng nhanh tốc độ. Thanh âm thở dốc của Kỳ Sóc càng thêm dồn dập, cũng càng thêm ngọt ngào. Nghe được thanh âm này, hô hấp của Kỳ Diễn An cũng rối loạn, mặt nóng hầm hập, dục vọng dưới thân trướng đau khó nhịn.

Kỳ Diễn An hôn lên tóc cậu, không khỏi nghĩ đến xưng hô, giờ phút này gọi Kỳ Sóc một tiếng: "Phu nhân.".

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Kỳ Sóc nhất thời cả người run lên, khóc lóc bắn ra, tinh dịch phần lớn bắn lên trên tay Kỳ Diễn An, lẻ tẻ phun vào lồng ngực bụng mình, còn có chăn. Kỳ Sóc đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, cậu cảm thấy có thể là bởi vì cậu thay chăn mới không được mấy ngày đã làm bẩn, cũng có thể...... Cũng có thể là cậu không thích xưng hô "phu nhân", vừa nghĩ đến thiếu gia sau này sẽ gọi thiếu phu nhân tương lai như vậy, không hiểu sao cậu lại cảm thấy mâu thuẫn, nhưng phần mâu thuẫn này từ đâu mà đến đây? Kỳ Sóc nghĩ không ra, cũng không muốn suy nghĩ kỹ, mơ hồ nhận ra đáp án này có thể là đáp án mà cậu không thể thừa nhận.

"Sao ngươi lại khóc dữ vậy?"

Nước mắt Kỳ Sóc chảy đầy mặt, Kỳ Diễn An cũng hoảng hốt, vừa dỗ dành vừa hôn bừa bãi trên mặt một phen, hồi lâu Kỳ Sóc mới an tĩnh lại. Hỏi cậu làm sao vậy, Kỳ Sóc lại lắc đầu không chịu nói, đợi một lúc mới nói: "Ta không rõ lắm... Ta không biết. ”

Phản ứng của cơ thể Kỳ Sóc lẽ ra là thích. Tay Kỳ Diễn An vuốt ve bên trong đùi Kỳ Sóc, ánh mắt đảo qua từng tấc trên người cậu, thân thể của cậu bởi vì tình dục nổi lên màu phấn đào.

"Khó chịu à?"

Kỳ Sóc lắc đầu. Nhỏ giọng lẩm bẩm: "Phu nhân… ”

Kỳ Diễn An có chút ngoài ý muốn: "Không thích xưng hô này ư? ”

Kỳ Sóc không nói gì, thoát lực cuộn mình trong lòng Kỳ Diễn An, cắn cắn môi dưới.

Ngón tay Kỳ Diễn An như có như không phác họa đường nét cơ thể Kỳ Sóc, từ bờ vai mượt mà đến vòng eo thon thả. Hắn hỏi Kỳ Sóc: "Ngươi muốn ta gọi ngươi là gì? Tên của ngươi có một mặt trăng, năm nào ta cũng vẽ mặt trăng cho ngươi, không bằng gọi là mặt trăng nhỏ nhé? ”

*Sóc trong Sóc Nguyệt - Ngày đầu tháng.

Kỳ Sóc: "... Đều nghe thiếu gia. " Cậu không biết vì sao thiếu gia lại muốn đặt cho cậu một cái tên mới, nhưng lúc thiếu gia gọi cái tên này, nghe như đang gọi một người cực kỳ thân mật. Kỳ phủ và người ở Cảnh Tưởng Trai đều gọi cậu là Tiểu Sóc, đã thành thói quen, nhưng hiện tại thiếu gia lại cho cậu một cái tên mới. Cái tên này khác với "Tiểu Sóc". Không phải người Kỳ phủ gọi, cũng không phải người của Cảnh Tường Trai kêu, chỉ có thiếu gia của cậu mới có thể gọi cậu như thế, là bí mật của cậu và thiếu gia.

"Xoay người, nằm sấp."

Kỳ Sóc làm theo lời, lại để Kỳ Diễn An đùa bỡn, thắt lưng sụp xuống, cái mông nhỏ vểnh lên cao. Tay Kỳ Diễn An phủ lên bờ mông trơn bóng như trứng gà, trắng như tuyết.

Kỳ Diễn An cởi quần áo trên người xuống, dụi dụi dương v*t nóng nảy vào khe hở giữa hai mông, cuối cùng lại buông tha.

"Thôi, hôm nay không để ngươi đau."

Kỳ Diễn An nói xong, bảo Kỳ Sóc khép lại hai chân, sau đó đỡ dương v*t chen vào giữa cặp đùi mềm mại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.