Đêm hôm sau, bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng đập cửa.
Kỳ Sóc ở ngoài cửa nhẹ giọng gọi: "Thiếu gia. ”
"Vào đi."
Vừa nói xong, Kỳ Diễn An mới nhận ra giọng nói của mình hơi run vì trong lòng đang bồn chồn. Hắn trách mình sao lại có cái vẻ như chưa trải sự đời thế này, đồng thời cũng cảm thấy may vì sự ngốc nghếch của Kỳ Sóc. Tiếng nói trong lòng không thể nói ra.
Kỳ Sóc lặng lẽ đẩy cửa vào phòng, Kỳ Diễn An nhíu mày. Trước kia khi Kỳ Sóc vào phòng, trên người cậu luôn có mùi thơm của sương đêm và hoa thơm, tay còn bưng thức ăn tản ra hương vị ngọt ngào nhàn nhạt. Ban đêm đọc sách nhìn thấy cậu, Kỳ Diễn An luôn cảm thấy thanh thản trong lòng, lúc đó hắn cực kì muốn cùng cậu có một gia đình. Lúc này đây, Kỳ Diễn An lại phát hiện trên người cậu có mùi phấn thơm. Hắn không thích.
Kỳ Diễn An nói, "Mùi gì trên người ngươi thế? ”
Kỳ Sóc mím môi cười: "Mấy ngày nay thiếu gia luôn cần luyện tập. Ta nghĩ có lẽ giờ thiếu gia muốn luyện nên thoa cái này. ”
Thấy lông mày Kỳ Diễn An vẫn chưa giãn ra, hiển nhiên không hài lòng với lời giải thích này, Kỳ Sóc lại giải thích: "Là phấn thơm trên người tiểu thư Hứa gia. Ta không biết phải làm thế nào mới có thể giúp được người, nghĩ nếu giống như tiểu thư Hứa gia, có lẽ sẽ giúp được người nhiều hơn.”
Lông mày Kỳ Diễn An càng nhíu sâu hơn.
Kỳ Sóc bừng tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-giang-duoi-anh-trang/3577915/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.