Kỳ Sóc nóng lòng.
Kỳ Diễn An chạy quá nhanh, chớp mắt đã chui tọt vào trong rừng cây không thấy bóng dáng. Mắt thấy sắp mưa to, Kỳ Sóc để lạc mất người, ngay cả bóng dáng Kỳ Diễn An cũng không tìm được...
"Thiếu gia! Thiếu gia! "Kỳ Sóc hét lớn: "Không cần diều nữa... Thiếu gia chúng ta trở về đi..."
Giọng cậu hòa vào tiếng gió mạnh trước cơn mưa, nhỏ bé yếu ớt quá đỗi.
Kỳ Sóc lòng nóng như lửa đốt đi vòng quanh tìm kiếm, ngay cả bụi cây nhỏ thấp bé cũng phải đẩy cành cây ra lật lên, sợ Kỳ Diễn An trốn ở bên trong.
"Thiếu gia..." Cổ họng Kỳ Sóc khàn khàn, giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở.
Đột nhiên, một cành cây phía trên đầu kêu "răng rắc" gãy ra, trượt qua cơ thể Kỳ Sóc rơi xuống chân cậu.
Kỳ Sóc trợn tròn mắt, sững sờ một lát, nước mắt trào ra đảo quanh hốc mắt, giống như một chú nai nhỏ bị doạ cho sợ sệt
Trên đầu là tiếng sấm chớp đì đùng. Thân thể Kỳ Sóc nho nhỏ run rẩy, che lỗ tai lại, một hồi lâu sau mới bình tĩnh, lấy mu bàn tay lau nước mắt, nức nở tiếp tục đi về phía trước, một mặt tìm kiếm bóng dáng Kỳ Diễn An, một mặt khàn cổ họng thút thít: "Thiếu gia... Thiếu gia chúng ta trở về đi... Thiếu gia ở đâu..."
"Thiếu gia. Thiếu gia... Ta không cần diều nữa..."
Trong rừng có tiếng động xào xạc, Kỳ Sóc lo là chim hay thú trong rừng, sợ hãi loạng choạng lui về phía sau vài bước. Nhưng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-giang-duoi-anh-trang/3577899/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.