Giữa tháng bảy, sau vài trận mưa to gió lớn, nắng nóng ở kinh thành giảm xuống không ít, trời quang mây tạnh suốt mấy ngày liền.
Cửa phòng mở rộng, Kỳ Sóc một tay bưng canh đậu xanh, tay kia khóa cửa, nhẹ giọng gọi: "Thiếu gia. ”
Kỳ Diễn An lập tức trả lời: "Vào đi.”
Kỳ Sóc hai tay cầm canh đậu xanh đi vào trong, bước chân vừa nhỏ vừa nhẹ, sợ quấy nhiễu ai. Kỳ Diễn An đang vẽ diều, liếc mắt nhìn Kỳ Sóc một cái, nhếch khóe miệng nhớ tới chuyện thú vị nào đó nở nụ cười. Cười như vậy, ngũ quan vốn đã xinh đẹp của hắn càng lúc càng có vẻ xinh đẹp kinh người làm cho Kỳ Sóc luống cuống tay chân, buông canh đậu xanh xuống vội vàng chạy đi.
Kỳ Diễn An gọi cậu lại: "Sao ngươi lại chạy nhanh thế? Ta có phải là hổ thịt ngươi đâu? ”
Kỳ Sóc đi cũng không được, ở lại cũng không xong, xấu hổ xoa xoa góc áo tại chỗ. Cậu luôn cảm thấy mình ngu ngốc lại tầm thường, vừa đến trước mặt Kỳ Diễn An là tự ti xấu hổ, không khỏi sợ hãi, sợ mình làm sai.
Giọng nói trong sáng của thiếu niên lại vang lên: "Diều là vẽ cho ngươi, còn không mau tới xem. ”
Kỳ Sóc lắp bắp kinh hãi, trong lòng đột nhiên cảm thấy vui sướng như chim hót, bước chân cũng nhẹ đi rất nhiều.
Trên diều Kỳ Diễn An vẽ một vầng trăng non vàng óng, giống như một cái móc vàng treo trên bầu trời. Nửa vầng trăng nhỏ được bao phủ bởi những đám mây mỏng và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-giang-duoi-anh-trang/3577898/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.