Editor: Kẹo Mặn Chát 
21. 
Mẹ: 【Sang năm con cũng 32 tuổi rồi, công việc thì ổn định, kết hôn được rồi đấy, con không thích mấy cô gái ở ngân hàng nên mẹ đã chọn cho con một người đây.】 
Mẹ: 【ảnh.jpg】 
Mẹ: 【Chính là cháu gái của dì Trương trong tiểu khu nhà chúng ta, là một giáo viên tiểu học.】 
Mẹ: 【Ngày mai con đi gặp người ta một lần, đừng để người ta leo cây như lúc trước, rất bất lịch sự. 】 
...... 
Trương Trì tắt WeChat, cất điện thoại vào túi, đứng ở ngã tư chờ đèn giao thông. 
Còn 24 giây nữa. 
Hoàng hôn buông xuống, phố phường lên đèn, phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều là những tòa nhà văn phòng cao vút, sừng sững đứng thẳng làm cho Trương Trì nhớ tới khung giếng trời trong phòng tạm giam của trại cải tạo. 
Trước mặt hắn đông đúc xe cộ qua lại, tấp nập nối đuối nhau như dòng suối chảy, dường như mỗi người đều có mục đích rõ ràng và biết mình muốn đi đâu. 
Một chiếc xe hơi lướt nhanh qua người Trương Trì, mang đến một luồng gió đầy bụi bặm. 
Còn 10 giây nữa là chuyển sang đèn xanh cho người đi bộ, dòng xe cộ lưu thông nhanh hơn vào giờ cao điểm buổi chiều tối. 
Trương Trì nhìn dòng xe chạy nhanh trước mặt, bỗng nhiên cúi đầu nhìn xuống dưới chân. 
Chỉ cần bước ra vài bước là hắn có thể biết được kết cục của cuộc đời mình. 
Còn 5 giây. 
Trương Trì cong đầu gối, tiến về phía trước một bước 
"Cậu đừng ôm chặt như vậy!" 
"Tôi không buông!" 
Đột nhiên, một chuỗi tiếng cười vang lên bên cạnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-gian/232047/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.