Editor: Kẹo Mặn Chát
18.
Trương Trì đã "trị liệu" tổng cộng chín tháng trong trại cải tạo.
Một buổi sáng nọ, khi Trương Trì đang lau bàn trong căng tin thì "cố vấn" nói với hắn rằng hắn có thể về nhà. Hắn nhìn lướt qua vị "cố vấn", lạnh nhạt nói một câu "đã biết" rồi sau đó nghiêm túc lau sạch từng cái bàn.
Lúc đi tới trại cải tạo Trương Trì không mang theo hành lý, tiến vào một mình, lúc đi ra cũng chỉ có một mình.
Trương Quân và Vương Khánh Lan lo lắng đứng chờ trước cửa trại cải tạo, thấy bóng dáng Trương Trì từ xa đã bắt đầu vẫy tay, Trương Trì bình tĩnh nhìn bọn họ, lặng lẽ tiến lại gần.
"Con chịu khổ rồi." Hốc mắt Trương Quân đỏ lên, vỗ vỗ bả vai Trương Trì, vui mừng nói, "Nhưng mà chữa khỏi là được, tất cả đều đáng giá."
Vương Khánh Lan ôm chặt Trương Trì, giọng nói nghẹn ngào: "Cục cưng của chúng ta gầy đi rồi."
Trương Trì vẫn không có biểu cảm gì: "Không đi sao?"
"Đi đi chứ! Lên xe, chúng ta về nhà thôi!"
Sau khi lên xe, Vương Khánh Lan quan sát vẻ mặt của Trương Trì, cẩn thận hỏi: "Cục cưng có đói không? Buổi trưa chúng ta đi ăn vịt quay đi, không phải con thích ăn vịt quay ở Đình Thọ Các nhất sao? Chúng ta đi ngay bây giờ, được chứ?"
Xe bắt đầu khởi động, cửa lớn của trại cải tạo càng ngày càng xa, Trương Trì quay lưng lại, nhìn chằm chằm cánh cửa sắt cũ nát kia xuyên qua lớp kính sau xe, nhìn nó dần dần biến mất trong tầm mắt.
Một lúc sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-gian/232046/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.