Editor: Kẹo Mặn Chát
6.
Chuông kết thúc tiết tự học buổi tối vừa vang lên, Trương Trì đã chống nạng đi về cửa lớp, nhưng dùng nạng đi lại quá chậm, hắn dứt khoát ôm luôn cả hai cây nạng, nhảy một chân chen qua đám người nhảy về phía đầu cầu thang.
Văn Thiều xách cặp gọi hắn từ phía sau, Trương Trì giả vờ như không nghe thấy.
Nhưng để Trương Trì xuống cầu thang với một chân thì vẫn quá khó khăn, hắn đành bất đắc dĩ chống nạng lại, chậm rãi di chuyển xuống từng bước một.
Cuối cùng Văn Thiều cũng đuổi kịp hắn.
"Cậu giận dỗi cái gì thế? Chờ tôi một chút không được sao? Đưa tay cho tôi tôi giúp cậu đi xuống."
Trương Trì không để ý tới anh, tiếp tục xuống lầu chậm như rùa.
Văn Thiều chú ý đến ánh nhìn của các bạn học chung quanh, nén giận đi cùng hắn xuống tầng một.
Văn Thiều nói: "Tôi đi cưỡi lừa điện qua, cậu đứng đây đợi tôi một lát."
Nhưng chờ khi Văn Thiều đi ra từ hầm gửi xe thì Trương Trì đã sớm mất bóng. Văn Thiều tức sôi cả ruột, vừa mắng vừa cưỡi lừa điện, cuối cùng tìm thấy Trương Trì ở cổng trường.
"Trương Trì cậu có tật xấu gì vậy! Lúc ăn cơm vẫn còn tốt lắm mà, nói thế nào mới quay đầu liền trở mặt hả?"
Trương Trì lạnh mặt, miệng mím thành một đường, mắt nhìn thẳng về phía trước, hai tay nhanh chóng vung nạng đi tiếp, cũng không thèm liếc mắt nhìn Văn Thiều một cái.
"Ai cần cậu lo cho tôi, không phải cậu đã nhận được thư tình sao? Không phải người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-gian/232043/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.