Đã từng, khi ta muốn một cây trâm, Phó Cảnh sẵn sàng đảo tung cả thành Dương Châu để tìm được món vừa ý cài lên tóc ta.
Ta muốn ăn điểm tâm phương Bắc, hắn có thể cưỡi c.h.ế.t ba con ngựa cũng phải mang đầu bếp giỏi nhất về trình món ăn lên bàn cho ta.
Chỉ cần ta nhíu mày, mặt trầm xuống, thì thanh đao trong tay hắn đã rút ra, kề m.á.u ngay lập tức.
Tiếc là… thời thế đã đổi thay.
Giờ đây, hắn cũng học được cách dùng đồ người khác bỏ đi để x.úc p.hạ.m ta, qua loa với ta.
Ngay cả ánh mắt dịu dàng kia — cũng có thể diễn đến mức sống động như thật.
Chỉ là, hắn lại quên lau đi dấu son còn sót trên cổ áo.
Ta vừa vân vê vết son ngay trước n.g.ự.c hắn, vừa thản nhiên nói:
“Quản gia trộm bạc trong phủ, mua một căn viện ở ngõ Thanh Liên. Ngươi biết mà — ta ghét nhất là dối trá và phản bội.”
Đôi mắt đen thẳm của Phó Cảnh run lên, nét dịu dàng trên mặt đông cứng lại chỉ trong khoảnh khắc.
“Hẳn là… có hiểu lầm gì…”
Bốp
Tập sổ sách chỉnh tề bị ta đập thẳng xuống trước mặt hắn.
“Mấy năm nay, ông ta qua lại trong phủ, đã âm thầm trộm đi hơn vạn lượng bạc. Ngươi đừng nói chuyện này ngươi hoàn toàn không biết gì.”
Phó Cảnh toàn thân khựng lại, như thể vừa phạm phải tội lớn tày trời, cúi đầu không dám nhìn ta, hàng mi dài khẽ run, đổ bóng chập chờn lên khuôn mặt trắng bệch.
Trước kia, ta từng rất thích dáng vẻ dè dặt ấy của hắn.
Ai mà chẳng thích biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-ao-dai-che-giau-luoi-dao/5021306/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.