Ta cắt lời ông ta, giọng bén lạnh:
“Ý ngươi là ả nữ nhân ở phố Đông Quan đã giúp cháu ngươi là Phó Cảnh ‘hưng vượng’? Trong mắt ngươi, một phu nhân tốt—chính là ả sao?”
Lão quản gia ngẩng đầu kinh hãi.
— Bốp!
Gậy của A Mãn giáng thẳng vào sau chân của lão quản gia, tiếng xương gãy vang lên rõ mồn một.
“Ăn cháo đá bát, ngươi chán sống rồi!”
Cơn đau gãy xương cuối cùng cũng khiến lão câm miệng, không còn lớn lối lên mặt dạy đời nữa.
Từ ngày lão bước chân vào phủ, ta đã biết lão là thân thích mà Phó Cảnh mất nhiều năm mới tìm ra được.
Một khi đã là t.ử sĩ, phải đoạn tuyệt hết thảy tình thân, dù là nửa phần m.á.u mủ cũng không thể giữ lại.
Chỉ vì ta thương xót Phó Cảnh, mới giả vờ không biết, để lão được đặt chân vào cửa phủ.
Tác oai tác quái trong cái viện này đến giờ, lão cũng đã sống ung dung suốt mười năm.
Phó Cảnh sáu tuổi bước vào doanh trại huấn luyện t.ử sĩ, mười tuổi được mẫu phi đưa đến bên ta, theo ta lên núi đao xuống biển lửa, đồng sinh cộng t.ử hai mươi năm trời.
Hắn chỉ là một ám vệ, một t.ử sĩ mà thôi.
Ta — công chúa duy nhất của Đại Sở — muốn kiểu người nào chẳng có, làm gì phải bận tâm đến riêng hắn? Thế nhưng, khi người khác chỉ biết lạnh lùng thi hành mệnh lệnh, thì chỉ có hắn… là để ta trong lòng.
Thứ ta lướt mắt nhìn một cái, chưa đến ba ngày đã được đặt ngay ngắn trên án thư trước mặt.
Ngay cả hoa sen trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-ao-dai-che-giau-luoi-dao/5021305/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.