Hai năm không gặp, hắn gầy gò đi nhiều, trên mặt lộ rõ vẻ lúng túng.
“Liễu… Liễu Nha muội muội.” Giọng hắn khô khốc: “Tửu lầu của muội làm ăn thật tốt.”
“Đa tạ.” Giọng ta bình thản, bàn tính trong tay vẫn không ngừng: “Trương Nhị ca có chuyện gì sao?”
“Ta… tiện đường, nên đến thăm muội. Chuyện năm đó, là ta có lỗi với muội!” Hắn như trút hết mọi dũng khí, buột miệng nói ra: “Năm đó ta… ta…”
Anan
“Chuyện năm đó đã qua rồi.” Ta ngắt lời hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta hiểu sự lựa chọn của ngươi, người khôn ngoan biết giữ mình là lẽ thường tình của con người. Vì vậy, ta không trách ngươi.”
Trương Tân Viễn xấu hổ cụp mắt xuống.
Ta khẽ cười, gọi Xuân Sơn: “Xuân Sơn, lấy cho Trương Nhị ca hai hộp bánh hoa quế mới ra lò của Như Ý Trai chúng ta, coi như ta mời.”
“Dạ được!”
Trương Tân Viễn cầm lấy hộp điểm tâm, sắc mặt trắng hồng lẫn lộn, cuối cùng buồn bã rời đi.
Ta nhìn bóng lưng hắn, trong lòng không một chút gợn sóng. Có những người, bỏ lỡ không phải để trùng phùng mà là để nhường chỗ cho người tốt hơn. Và người tốt hơn đó trước hết phải là chính bản thân ta.
21.
Ngày Thẩm Cảnh Hoài khởi hành về nhà, đúng vào ngày tuyết rơi đầu tiên của mùa đông.
Ta và chàng đều không che dù, lặng lẽ đứng bên đường, mặc cho tuyết hoa rơi đầy đầu.
Trời đất trong xanh, càng làm nổi bật vẻ thanh tú trên gương mặt chàng. Thẩm Cảnh Hoài, quả thực là một nam tử tốt khó tìm trên đời này.
Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tau-tau-hung-du-duong-dai-hoa/4799746/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.