Khóe miệng ca ca khẽ nhếch lên, đôi mắt mày anh tuấn tràn đầy vẻ ôn nhu: “Ta hỏi nàng ấy làm sao nhìn ra được, nàng ấy nói thấy vết bầm trên cổ tay cô nương kia, hỏi nhà nào mà lại bóp cháu gái mình như thế? Lại nói cho dù có nhầm lẫn, cùng lắm là bị đ.á.n.h một trận. Nếu không nhầm, chính là cứu được một người khổ mệnh. Nàng ấy vì người không quen biết mà dám xả thân như vậy… Ta khi đó đã nghĩ, nhất định phải cưới một cô nương tốt như vậy về nhà…”
“Tẩu tẩu muội từ nhỏ đã không còn phụ thân, tính tình nhạc mẫu yếu mềm, nếu không phải nàng ấy đanh đá quyết liệt, hai mẫu tử đã sớm bị tộc nhân ăn sạch đến mức không còn một mẩu xương. Nhưng nàng ấy, dù bề ngoài có cứng rắn đến mấy, trong lòng lại ôn nhu hơn bất kỳ ai. Thấy chuyện bất bình, nàng ấy thực sự dám xông lên!”
“Đúng vậy, tẩu tẩu là người rất tốt.” Ta khẽ nói, khóe mắt liếc thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Ca ca không hề hay biết, tiếp tục nói những lời tận đáy lòng: “Trên đời này, có những người nhìn bề ngoài thì sáng láng, nhưng bên trong lại như thứ đất sét kém cỏi, không chịu nổi lửa tôi luyện. Nhưng tẩu tẩu muội… giống như thứ sứ trắng tốt nhất mà ta từng nung, nhìn thì chất phác nhưng lại trong suốt và sạch sẽ nhất.”
Ta quay đầu lại, nhìn về phía tẩu tẩu đang đứng phía sau, nước mắt giàn giụa, khẽ chớp hàng mi hơi cay xè.
“Tẩu tẩu, muội không lừa tẩu chứ? Ca ca vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tau-tau-hung-du-duong-dai-hoa/4799745/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.