"Là do bà ta làm, hay chỉ là bị đổ oan?" Minh Kiều hỏi.
Chỉ riêng việc mẹ kế thuê người giết Tạ Sở, nàng và những người khác đều có cùng nhận định: không đủ động cơ.
Mẹ kế không có con, chồng cũng còn sống được lâu lắm, nếu thật sự muốn tranh quyền đoạt tài sản mà giết con trai chồng, chẳng phải sẽ lợi hơn nếu "tiện thể" tiễn luôn chồng Tôi hay sao?
Đường Hiểu Ngư suy nghĩ rồi hỏi nhỏ: "Cô còn nhớ Tạ Nhiên không?"
Minh Kiều thở dài: "Dòng thời gian đang tự thu hẹp lại à? Tôi nhớ cô từng hỏi tôi câu này rồi mà."
Đường Hiểu Ngư rất nghiêm túc: "Tôi lo cô quên thôi."
Dù sao trong tình thế rối rắm này, Tạ Nhiên trông có vẻ chỉ là một nạn nhân bình thường, điểm bất thường duy nhất là cô ấy là một trong hai người có dị năng trong số các con nhà họ Tạ.
Minh Kiều nói: "Trí nhớ của tôi chưa đến nỗi tệ thế đâu. Cô ta là em gái cùng cha khác mẹ của Tạ Sở. Mà Tạ Sở và cô ta đều chết theo cùng một cách, không biết có phải ứng nghiệm với câu “Kẻ giết người sẽ bị người giết” không."
Nàng tiếp tục: "Cô ta làm sao? Đừng nói với tôi cô ta giả chết và là kẻ chủ mưu đằng sau đấy nhé."
Đường Hiểu Ngư biết Minh Kiều đang đùa, chỉ nói: "Mẹ cô ta cũng tham gia vào chuyện này."
Minh Kiều có chút suy tư: "Tình nhân và vợ cả hợp tác hả?"
Đủ thấy người cha tệ bạc đến mức nào, mà đứa con trai cặn bã của ông ta thì còn hơn ông ta một bậc.
"Cô ta còn sống không?"
Đường Hiểu Ngư đáp: "Còn sống, nếu không chúng ta đã không nhanh chóng tìm được mối liên hệ giữa họ như vậy."
Minh Kiều gật đầu: "Nhưng lần trước cô nói với tôi, mẹ của Tạ Nhiên là người bình thường, còn Thợ săn lại có liên hệ với mẹ kế của Tạ Sở. Vậy mẹ kế là dị năng giả ư?"
Trong hai người phụ nữ này, nhất định phải có một người có dị năng thì mới hợp tác với Thợ săn được chứ.
Đường Hiểu Ngư nói: "Họ đều là người bình thường, điều này không còn gì phải bàn cãi."
Mẹ của Tạ Nhiên đã được xác minh từ lâu, còn mẹ kế dù là báo cáo khám nghiệm tử thi, vật chứng thu thập từ nhà họ Tạ hay các thông tin khác, tất cả đều chứng minh bà ấy là người thường.
Cô nói: "Cô quên còn một khả năng nữa. Người thường khó mà chủ động tiếp cận hay hiểu biết về dị năng giả, nhưng dị năng giả thì có thể chủ động đến với người thường."
Minh Kiều suy nghĩ: "Cũng đúng. Vậy kết luận của các cô là gì? Mẹ kế chỉ là quân cờ do Thợ săn dựng lên để gây nhiễu, gã ta thao túng bà ấy à?"
Đường Hiểu Ngư gật đầu: "Chúng tôi cũng có suy đoán đến trường hợp này, nhưng theo lời khai của mẹ Tạ Nhiên thì mẹ kế chủ động tìm đến bà ấy yêu cầu hợp tác. Tôi không nghĩ đó là yêu cầu từ phía Thợ săn."
"Vậy khả năng lớn nhất là mẹ kế của Tạ Sở và mẹ của Tạ Nhiên đã hợp tác từ trước, sau đó Thợ săn phát hiện và chủ động tiếp cận, hai bên mới bắt tay hợp tác."
Đương nhiên, hai người phụ nữ này chẳng khác nào đang “cõng rắn cắn gà nhà”.
Minh Kiều nói: "Giả thuyết này hợp lý đấy, nhưng nhìn cô vẫn có vẻ bối rối."Đường Hiểu Ngư: "Tôi chỉ nhất thời chưa nghĩ ra được động cơ khiến mẹ kế muốn giết Tạ Sở thôi."
Hiện tại xem ra, giữa hai bên chưa có xung đột lợi ích nào quá gay gắt hay trực tiếp cả.
Xét cách mẹ kế xử sự, bà ta không quan tâm Tạ Sở nhưng cũng không tỏ ra khắc nghiệt hay gây khó dể cho anh.
Còn Tạ Sở càng không có lý do gì để loại bỏ mẹ kế, vì cha anh không thiếu phụ nữ bên cạnh, giết mẹ kế này chẳng lẽ sẽ không xuất hiện một mẹ kế khác sao?
Ngược lại, việc mẹ kế hiện tại giữ được mối quan hệ hôn nhân ổn định với cha anh, đối với Tạ Sở mới là tình huống tốt nhất.
"Có thể cô đang nghĩ quá phức tạp." Minh Kiều suy nghĩ rồi nói: "Mẹ kế chắc hẳn chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi. Ý tôi không phải là gia thế hay ngoại hình, mà là cuộc đời của bà ta."
"Một người bình thường khi phát hiện con riêng của chồng là kẻ giết người không chớp mắt, thì chẳng lẽ không thấy sợ sao?"
"Bà ta chẳng lẽ không nghĩ, Tạ Sở có thể giết nhiều anh chị em ruột thịt như thế lại không nhẫn tâm giết một người mẹ kế ư? Khi mạng sống bị đe dọa, con người luôn khó mà giữ được lý trí."
Đường Hiểu Ngư chợt bừng tỉnh, đúng rồi, cô đã dùng những động cơ và mục đích phức tạp để suy đoán từng người trong cuộc, thực sự quên mất rằng mẹ kế chỉ là một người bình thường, chắc chắn sẽ có tâm lý của người thường.
Mẹ kế nhận ra những hành động của Tạ Sở, trong lòng chắc chắn nảy sinh phòng bị, và kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Hợp tác với một đồng minh căm ghét Tạ Sở, không bao giờ phản bội bà ta là một lựa chọn rất hợp lý.
Cô thật sự không cần phải quá âm mưu hóa động cơ của mẹ kế. Nhưng nghĩ lại, việc mẹ kế có thể nhận ra những hành động của Tạ Sở, thực sự là bà ấy tự phát hiện hay có ai đó đứng sau thúc đẩy?
Minh Kiều dường như cũng đang nghĩ đến điều này, cảm thán: "Hào môn đúng là một vòng xoáy khổng lồ, ai bước vào cũng có thể bị cuốn tan xác."
Nhưng cuộc sống vốn dĩ là một vòng xoáy lớn hơn, chỉ cần có ham muốn và tranh giành thì dù ở đâu cũng có thể đầu rơi máu chảy.
Đường Hiểu Ngư nhìn Minh Kiều.
Minh Kiều nói thêm: “Tôi thấy cô không cần nghĩ quá phức tạp về hành động của bà ta, nhưng cô có thể đào sâu hơn về những người xung quanh bà.”
Không phải để xác định ai là hung thủ thực sự giết Tạ Sở, mà từ tình hình hiện tại có thể thấy mục tiêu của Thợ săn là nhắm vào Đường Hiểu Ngư và tổ chức Phi Điểu phía sau cô.
“Xem xem liệu tất cả hành động của mẹ kế có phải đã bị ai đó kiểm soát từ lâu rồi không?”
Đường Hiểu Ngư đã hiểu ý Minh Kiều: “Ý của cô là có người đã được Thợ săn cài cắm bên cạnh mẹ kế, ảnh hưởng và thúc đẩy bà ta, khiến bà cảm thấy Tạ Sở rất nguy hiểm và có thể giết bà, vì vậy bà ấy mới hành động như thế.”
Đây là một nước cờ ngầm được chuẩn bị từ rất lâu trước khi Tạ Sở có ý định giết Minh Kiều.
Cô trầm ngâm: “Chuyện này đúng là cần phải điều tra sâu thêm.”
Trước đây, cô cùng các điều tra viên toàn tập trung vào việc xác định liệu mẹ kế có phải là dị năng giả với việc bà tự sát có phải do có người điều khiển hay không.
Minh Kiều chạm ngón tay lên má: “Nếu nghĩ kỹ, mẹ của Tạ Nhiên có thể không đơn giản chỉ là người hợp tác mà mẹ kế vô tình tìm đến lúc rối loạn. Bà ấy có một đứa con gái là dị năng giả, hiểu biết của bà về thế giới dị năng là điều khó có thể làm rõ.”
“Nếu mọi chuyện đều theo kế hoạch của Thợ săn thì mẹ Tạ Nhiên cũng nên biến mất, bởi bà ấy chỉ đóng vai trò làm cầu nối cho mẹ kế tiếp cận thế giới dị năng thôi.”
Đường Hiểu Ngư gật đầu: “Đúng, nếu vậy thì mọi chuyện sẽ càng hợp lý hơn.”
Mọi thứ đã được sắp đặt từ rất lâu, ngay cả cuộc gặp gỡ tưởng như tình cờ tại Tường Vi Viên cũng là cái bẫy mà Thợ săn cố tình dẫn cô vào.
Minh Kiều cũng nghĩ đến điều này: “Hóa ra là vậy, mọi thứ đều là một ván cờ, bao gồm cả chuyện của tôi.”
Theo tính toán của Thợ săn, sự việc lẽ ra sẽ diễn tiến như sau:
Tạ Sở băn khoăn về việc xử lý vị hôn thê không còn mấy giá trị, quyết định dùng cách cũ để giải quyết phiền toái.Không ngờ lại bị thành viên của Phi Điểu phát hiện và truy lùng, Tạ Sở cảm thấy bị đe dọa nên lập kế hoạch bắt cóc với hai mục đích: giết vị hôn thê và lôi thành viên Phi Điểu ra để diệt khẩu.
Kế hoạch diễn ra thuận lợi, Dạ Oanh và Sơn Tước của Phi Điểu cùng với vị hôn thê xui xẻo đều bị Tạ Sở diệt trừ, nhưng vì ngoài ý muốn, anh ta cũng mất mạng.
Thợ săn thấy khách hàng của mình đã chết, vì nhân đạo hoặc lý do gì đó sẽ lập tức liên hệ với nhà họ Tạ, để họ giành quyền chủ động trước.
Sau đó, Phi Điểu và nhà họ Tạ sẽ xung đột ngay lập tức.
Với nhà họ Tạ, sống chết của Tạ Sở không quá quan trọng. Quan trọng là họ là dị năng giả không có giấy tờ, từng phạm nhiều tội ác. Nếu để Phi Điểu tiếp tục điều tra, đó sẽ là đường chết, cho nên nhất định phải diệt gọn Phi Điểu trước khi tình thế càng trở nên ác liệt hơn nữa.
Còn với Phi Điểu, Thợ săn chỉ là công cụ của nhà họ Tạ nhằm che đậy tội lỗi, giết người diệt khẩu. Điểm then chốt vẫn là ở trong gia tộc ấy.
Nếu nhà họ Tạ tiêu diệt được Phi Điểu thì tốt. Nếu không thể, vậy đành thực hiện kế hoạch nhánh, đẩy mẹ kế ra làm kẻ chịu tội thay.
Mẹ kế ngẫu nhiên thấy được bộ mặt thật của con chồng, cũng biết được sơ lược tình huống của giới dị năng. Thấy được tình thế của mình đang rất không an toàn do có tên giết người như ngóe luôn chầu chực, bà ta đã liên hệ hợp tác, rồi sau đó dùng đủ mọi cách liên hệ Thợ săn, thuê gã ta đi giết Tạ Sở.
Nếu vậy thì cho dù là phía Phi Điểu hay bên nhà họ Tạ còn may mắn sống sót để điều tra, hay thậm chí còn có sự can thiệp của Hiệp hội Dị năng giả thì sẽ chỉ phát hiện ra được mọi việc đều bắt nguồn từ một tay mẹ kế làm ra. Từ đó, vụ án này sẽ trở thành tranh đấu nội bộ trong gia tộc, Thợ săn chỉ là sát thủ bị người trong nhà thuê, chứ không phải kẻ vạch ra hết thảy kế hoạch này.
Vòng này đan vòng khác, kế hoạch hoàn mỹ đến tinh vi, phạm vi khổng lồ, từng mắt xích đều gắn kết chặt chẽ khiến người ta cảm giác không còn lối thoát.
Nhưng chỉ cần một bước đi sai, dù không phải thua cả ván cờ nhưng âm mưu chân chính của Thợ săn cũng sẽ thất bại.
Minh Kiều nghĩ, cảm thấy cái sai lớn nhất của Thợ săn không ở sự xuất hiện đột ngột trên núi hoang đêm đó của Tiểu Ảnh, mà là gã ta đã đánh giá thấp Đường Hiểu Ngư.
Đêm ở núi hoang đó, phải đến khi Minh Duyệt tới, Minh Kiều mới nhận ra Đường Hiểu Ngư đã sớm liên lạc với Hiệp hội Dị năng giả.
Điều này vượt qua dự đoán trước của nàng, vì nó rất khác với phong cách độc lập, đầy thận trọng và ham muốn kiểm soát của Đường Hiểu Ngư trong ấn tượng của nàng.
Nếu như cô gọi thành viên khác của Phi Điểu đến giúp thì Minh Kiều sẽ không lấy làm lạ. Nhưng nếu hợp tác với bên chính quyền, quyền kiểm soát sẽ phần lớn không thuộc về cô.
Nhưng sự thật chứng minh rằng nước đi này của Đường Hiểu Ngư là hoàn toàn chính xác.
Đêm hôm đó, Minh Kiều đã khá kinh ngạc khi Đường Hiểu Ngư và Tiểu Ảnh cùng hợp tác đánh mà Thợ săn vẫn trốn được, gã ta cũng lợi hại lắm ấy chứ.
Nhưng trong những ngày sau đó, khi nghĩ lại, nàng nhận ra Thợ Săn không nhất thiết phải bỏ chạy. Nếu đã lập bẫy để dẫn Đường Hiểu Ngư vào, chắc chắn gã đã dự tính các phản ứng của cô, kể cả khả năng cô gọi thêm viện trợ.
Nhưng đêm đó, Thợ Săn lại chỉ một mình xuất hiện ở núi hoang, không có bất kỳ trợ thủ nào khác, lại còn bị Đường Hiểu Ngư cùng Tiểu Ảnh bao vây chặn đánh đến mức chật vật.
Điều này mâu thuẫn với hình ảnh một kẻ luôn tính toán kỹ càng, mọi việc đều nằm trong kế hoạch như gã.
Thế nên, thực chất gã có lá bài tẩy và đồng minh, nhưng khi xác định Hiệp hội Dị năng giả cũng can thiệp, gã không dám sử dụng nữa.
Gã cũng biết nhà họ Tạ coi như xong, không thể lợi dụng họ để đánh úp Phi Điểu nữa rồi.
Mà để thoát thân và tung ra nước cờ cuối cùng, gã buộc phải dùng đến Đầm lầy Ma Vực, qua đó lộ rõ sự liên quan giữa gã và Đầm lầy Ma Vực, chứng minh gã chắc chắn đã cấu kết với ma vật ngoại vực.
Nhưng nhìn ở góc độ khác, nếu đêm đó Đường Hiểu Ngư và đồng đội không kiểm soát được Đầm lầy Ma Vực, không cầm cự nổi cho đến khi chỉ huy của Hiệp hội Dị năng giả mang người đến thì họ vẫn sẽ chết. Vụ việc Đầm lầy Ma Vực có thể sẽ vẫn bị quy kết là một lần bộc phát ngẫu nhiên.
Đêm đó vốn không thể nói là yên bình, nhưng nếu bảo là cực kỳ nguy hiểm, Minh Kiều lại không có cảm giác rõ ràng. Phần lớn sự chú ý của nàng vẫn tập trung vào Thợ Săn đang bỏ trốn.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, sóng ngầm cuồn cuộn đêm đó nguy hiểm hơn rất nhiều so với những gì nàng đã thấy.
Nói là sợ hãi thì cũng không hẳn, nhưng cảm khái về sự phức tạp và nguy hiểm của Thợ Săn cùng thế lực đứng sau gã thì đã nói nhiều đến phát chán.
Minh Kiều quyết định đổi chủ đề: “Đúng là một ván cờ lớn! Nhưng so với âm mưu nhằm vào Phi Điểu các cô, chuyện của nhà họ Tạ đã chẳng còn quan trọng nữa.”
“Dựa vào mục đích để suy ra kẻ tình nghi, có thể nuôi dưỡng một tội phạm cỡ Thợ săn, chống lại được sự truy lùng của các thế lực mà không lộ sơ hở, lại còn thâm nhập được vào nhà họ Tạ để biến họ thành quân cờ, xem ra nhất định là một thế lực không nhỏ.”
“Một thế lực khổng lồ như vậy nhắm vào Phi Điểu các cô, không phải vì mâu thuẫn ân oán thì cũng là vì xung đột lợi ích. Manh mối rõ ràng như vậy, chắc hẳn rất dễ để khoanh vùng đối tượng tình nghi, phải không?”
“Cô rất tỉnh táo.” Đường Hiểu Ngư khẳng định.
Đối với người trong cuộc, muốn bắt được mục đích thực sự của kẻ bố trí cạm bẫy không hề đơn giản, bởi rất dễ bị những manh mối hỗn loạn trước mắt phân tán sự chú ý mà đi sai hướng.
Minh Kiều cũng là người trong cuộc, những điều nàng biết đều là từ người khác kể lại, không trực quan. Vậy mà nàng vẫn không bị mê hoặc mà tập trung vào cốt lõi của vấn đề, rất hiếm có.
Minh Kiều không tỏ vẻ tự hào gì về điều này, vì nàng không cảm thấy có gì khó khăn. Đương nhiên, nếu Đường Hiểu Ngư khen nàng một cái, mọi chuyện sẽ khác ngay.
“Hiện tại cô đã có đối tượng nghi ngờ nào chưa?”
Đường Hiểu Ngư lắc đầu: “Có lẽ chỉ có điểm cuối này là cô suy nghĩ hơi lệch hướng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]