Cảnh sát mang túi đựng thi thể từ trong nhà ra, mùi tanh của máu thoáng qua rồi nhanh chóng tan biến trong gió.
Đường Hiểu Ngư đứng bên cạnh bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng, lặng lẽ quan sát cảnh tượng trước mặt, rồi hơi ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía căn nhà xa hoa rực rỡ ánh đèn phía không xa, cảm giác lạnh lẽo và sự mục nát như hiện rõ trong không khí.Điều tra viên họ Trương nhíu mày bước ra từ cửa chính, vừa tháo găng tay vừa khẽ gật đầu chào Đường Hiểu Ngư.
Đường Hiểu Ngư bước lên hai bước đáp lễ, còn điều tra viên Trương trông cũng có vẻ đau đầu với tình cảnh trước mặt, thở dài nặng nề: "Điều tra mãi, ai ngờ lại là bà ta."
"Bà ta" mà anh ta nói đến chính là thi thể vừa được đưa ra ngoài - mẹ kế của Tạ Sở, bà qua đời do tự sát bằng cách cắt cổ tay. Trước mắt, phía cảnh sát tạm thời loại bỏ khả năng bà bị sát hại.
Tuy nhiên, trên thế giới này không phải không có thứ năng lực có thể mê hoặc, thao túng thần trí của con người trong thời gian ngắn, thế nên những người hiểu biết về dị năng đều mang trong lòng mối hoài nghi lớn.
Thực ra, tất cả những người biết rõ sự việc đều nghi ngờ kết quả mẹ kế có liên quan đến Thợ săn và đã thuê gã để trừ khử Tạ Sở, bởi động cơ thực sự không đủ thuyết phục. Cha Tạ vẫn còn khỏe mạnh, chưa đến mức tuổi xế chiều để cả gia đình phải lao vào cuộc tranh đoạt tài sản.
Mẹ kế lại không có con cái, việc chỉ giết một mình Tạ Sở chẳng giúp tài sản của nhà họ Tạ hoàn toàn thuộc về bà, trừ phi bà có thể giết sạch cả nhà họ Tạ.
Điều tra viên Trương lắc đầu: "Vụ này còn nhiều cái phải điều tra."
Đường Hiểu Ngư liếc nhìn anh ta: "Chính xác."
Cả hai đều không nói ra, nhưng trong lòng đều ngầm hiểu rằng khả năng mẹ kế chỉ là một hình nhân thế mạng bị Thợ săn đẩy ra là rất cao.
***
Lại là một ngày nữa trôi qua, sau khi chào tạm biệt quản lý Hồ trước toà nhà của studio, Minh Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Bên nhà họ Tạ bắt đầu gây sóng gió, một số kẻ lão làng có khứu giác nhạy bén đã ngầm thúc đẩy các thế lực đứng sau. Phía Thời Nhan thì đang thận trọng suy tính, chuẩn bị kế hoạch tỉ mỉ để cùng Minh Kiều “chia bánh”.
Về chuyện kinh doanh, dù Minh Kiều có hệ thống dạy lý thuyết bài bản, nhưng thời gian quá ngắn khiến nàng dù là thiên tài đi chăng nữa cũng không thể từ lý thuyết chuyển thành thực tiễn ngay được, chưa nói đến việc trình độ dàn binh trên giấy nàng cũng còn không có.
Ở giai đoạn này, sự giúp đỡ của “cây đại thụ” nơi studio - quản lý Hồ là vô cùng cần thiết. Thế nên những ngày gần đây, nàng rất thân thiết cùng làm việc với quản lý Hồ, dù đôi lúc nàng nhận thấy cô ấy nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, như một người mẹ chứng kiến đứa con ngang bướng cuối cùng cũng đã trưởng thành vậy.
Minh Kiều không nhịn được mà bật cười trong lòng - quản lý Hồ, ai ngờ bề ngoài cô đoan trang mà bên trong lại thích suy diễn đến thế!
Mọi thứ đã gần như đâu vào đó, dù chỉ là khởi đầu của một hành trình dài, dù biết cắn lấy con voi đang hấp hối sẽ có thể bị đè nát, Minh Kiều vẫn cảm thấy phấn khích và tràn đầy quyết tâm.
Sau khi hưng phấn lắng xuống vẫn phải suy nghĩ vấn đề thực tế, ví dụ như nên bắt xe hay đi xe buýt về nhà.Sự bất tiện khi trú trong phòng sách càng hiện rõ hơn sau khi sự uy hiếp của tên Thợ săn kia biến mất, như là bắt xe hay đi xe buýt đều không tiện cả.
Nàng nghĩ nếu vẫn đang ở trong Tường Vi Viên, nàng sẽ có thể trực tiếp lái xe đi làm. Để sau gặp được Đường Hiểu Ngư thì đánh tiếng cho cô rồi dọn về lại vậy.
Nhớ đến Đường Hiểu Ngư, Minh Kiều bất giác ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng ngời trên bầu trời đêm. Đã nửa tháng kể từ vụ bắt cóc ở trên núi hoang, và cũng gần nửa tháng rồi nàng chưa gặp Đường Hiểu Ngư.Không chỉ có Đường Hiểu Ngư, mà Minh Duyệt cũng chưa đến phòng sách thêm lần nào nữa, còn cả…
Minh Kiều quay lại nhìn tòa nhà studio sau lưng. Tiểu Ảnh đã xin nghỉ nửa tháng rồi, mà giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả.
Thời gian trôi nhanh thật, đã hai tháng kể từ khi nàng đến thế giới này. Hai tháng không dài cũng không ngắn, nhưng sự dồn dập của các sự kiện luôn khiến nàng cảm thấy như đã trải qua hai năm.
Suy nghĩ linh tinh một hồi, Minh Kiều lắc đầu, bước nhanh hơn đến trạm xe buýt.
Hệ thống không ở đây, cứ thấy thiếu thiếu thế nào, nàng nghĩ vậy.
Trước kia chỉ cần nàng lơ đễnh chút thôi, hệ thống đã quan tâm nàng thế nào rồi, dù sau khi nghe đáp án có chửi nàng hay an ủi nàng thì đó vẫn là một cuộc trò chuyện đầy vui vẻ giữa bọn họ.
Sau khi ngồi xe buýt về phố gần phòng sách, Minh Kiều tiện tay mua bữa tối, hờ hững bước về phía phòng sách.
Gió đêm mang chút mát mẻ, ánh trăng sáng tỏ, bóng cây xa xa vẫn xanh mướt như thường ngày, dù không còn cái trong trẻo của ban ngày nhưng cũng không âm u, toát lên vẻ bình yên dễ chịu.
Thế nhưng, lòng Minh Kiều lại dâng lên chút nghi hoặc mơ hồ. Bước chân nàng chậm lại, rồi đột ngột quay đầu.
***
Trụ sở Hiệp hội Dị năng giả.
Đường Hiểu Ngư cầm bản báo cáo khám nghiệm tử thi, trầm tư suy nghĩ.
Kết quả cho thấy mẹ kế của Tạ Sở chỉ là người bình thường, và việc tự tử bằng cách rạch cổ tay là sự thật. Tuy nhiên, việc bà ta có thật sự tự nguyện hay không vẫn là một dấu hỏi lớn.Bởi vì không phải mọi dị năng sau khi sử dụng đều để lại dấu vết, nên không thể loại trừ giả thiết bà ta bị thao túng bởi dị năng được.
Nếu giả thiết rằng mẹ kế thật sự có liên hệ với Thợ săn rồi sau đó bị diệt khẩu, vậy động cơ giết Tạ Sở của bà ta là gì? Hay bà ta thực sự đã bị thế lực đứng sau Thợ săn thu nạp từ lâu?
Suy nghĩ của Đường Hiểu Ngư xoay quanh vấn đề này rồi tạm dừng lại, cô cầm một tập tài liệu khác, nói đúng hơn là bản lời khai.
Nhìn cái tên không hề xa lạ trên bản lời khai, mặt mày Đường Hiểu Ngư dường như trở nên càng thêm phức tạp.
Sau khi đọc xong, Đường Hiểu Ngư ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm đã khuya, ngoài văn phòng vẫn có tiếng bước chân của các điều tra viên hối hả qua lại.
Cô đặt tài liệu đã xem trở lại vị trí, lặng lẽ rời khỏi văn phòng mà không đánh thức điều tra viên Trương đang ngủ gục trên bàn.
Nàng ra khỏi văn phòng, rồi men theo hành lang ra ngoài trụ sở, ngoái lại nhìn ánh đèn rực rỡ, cô chợt có cảm giác như vừa tỉnh mộng.
Chuyên tâm vào điều tra khiến thời gian trôi nhanh, nhưng dù gì cũng nên để tâm đến chất lượng vụ việc hơn. Mà dường như đã lâu cô chưa gặp Minh Kiều, còn về nhà gặp chị cả thì cũng đã là chuyện của hai ngày trước rồi.
Cục diện trước mắt vẫn hỗn độn nhưng cũng có vài điều đã rõ ràng hơn. Có lẽ cô nên quay về, chia sẻ manh mối với Minh Kiều, cũng để nàng yên tâm hơn.
Nhưng, nàng đã từng bất an ư?
Vừa nghĩ vậy, một cảm giác mơ hồ chợt hiện lên trong lòng, Đường Hiểu Ngư ngước nhìn về phía bóng cây xa xa. Dưới ánh trăng, một cô gái trong bộ váy đỏ bước ra từ bóng cây, trông hệt như một thiếu nữ rối mang hình hài con người, không ai khác chính là Huyết Anh.
Tuyết Anh, Huyết Anh, nàng ta không giống một bông hoa thấm máu đỏ tươi vì hoa còn có mấy phần tươi sống, mà là như một tảng đá dưới tuyết trắng xứ Trường Bạch.
Hoa sẽ tàn, tuyết sẽ tan, nhưng đá thì khó lòng lay chuyển.
Đường Hiểu Ngư quan sát Huyết Anh một chút, rồi bước xuống bậc thang, tiến về phía nàng ta: “Cô đến tìm tôi chắc là có chuyện cần bàn nhỉ.”
Cô đi thẳng vào vấn đề, nhưng không hề gây cảm giác lạnh lùng mà tựa như luồng gió đầu tiên lúc chớm xuân, không ấm áp nhưng lại dịu dàng khiến người ta không thể cảm nhận nhưng lại thấy dễ chịu khó tả.
Điều này khác với ấn tượng mà Tiểu Ảnh hình dung về Đường Hiểu Ngư. Nàng ta nghiêng đầu quan sát lại cô một chút rồi mới đáp: “Đúng vậy.”
Hai người không nhiều lời nữa mà im lặng bước đi, một trước một sau tiến về phía khu vực xa hơn.
***
Minh Kiều quay lại nhìn, sau lưng hoàn toàn không có ai. Đằng xa cuối con phố vẫn là ánh đèn sáng rực, nơi chan chứa đủ vị nhân gian.
Nàng nghiêm túc quan sát, cảm nhận xung quanh một lúc, xác nhận không có ai theo dõi mình. Người thường thì không thể qua mắt nàng, mà cũng khó có khả năng là Thợ săn vì nàng không cảm nhận được sát khí nào đang rình rập.
Minh Kiều nhướn mày, tâm trạng không thoải mái lắm. Không phải vì nàng mong có người theo dõi mình, mà đơn giản là với sự tự tin về giác quan của bản thân, nàng không thích cảm giác lo lắng của mình thành chuyện vô căn cứ.
Trở về phòng sách, cái cảm giác mơ hồ vừa thoáng qua không xuất hiện thêm nữa. Minh Kiều thả lỏng, đặt bữa tối mua sẵn lên bàn trà.
Có lẽ vì trời nóng nên dù đã mua thức ăn, nàng vẫn lười nhác nằm trên ghế sofa, không có cảm giác muốn ăn ngay, để tâm trí trôi theo dòng suy nghĩ trống rỗng.
Cho đến khi có tiếng bước chân rất khẽ trước cửa, kéo nàng về thực tại. Theo phản xạ, nàng nhìn ra thì thấy Đường Hiểu Ngư đứng ở cửa.
Thấy Minh Kiều chú ý đến mình, Đường Hiểu Ngư mở cửa bước vào. Cô mặc bộ trang phục giản dị hàng ngày, ngoài chiếc kính gọng bạc thường đeo thì không có phụ kiện nào khác, thanh lịch đơn thuần như một đóa dành dành.
Minh Kiều ngồi thẳng dậy: “Cô có thể dịch chuyển thẳng vào nhà mà, còn sợ làm tôi giật mình à?”
Đường Hiểu Ngư ngẩn ra một chút vì câu chào đầu tiên này, rồi gật đầu nhẹ.
“Ăn cơm chưa?”
Minh Kiều quan sát sắc mặt cô, rồi hỏi tiếp: “Tôi vừa mua về, tiện ăn chung luôn nhé.”
Nàng mua hai món, trong bếp còn nửa nồi cơm, đủ cho hai người ăn.
Đường Hiểu Ngư không cảm thấy đói, chỉ có cảm giác mệt mỏi khó tả: “Không cần đâu, cô ăn trước đi, ăn xong rồi chúng ta nói chuyện.”
Minh Kiều không nói gì thêm, xoay người vào bếp rửa ít trái cây: “Trời nóng, không muốn ăn cơm thì ăn ít trái cây đi.”
Đường Hiểu Ngư nhìn đĩa trái cây trong suốt đặt trước mặt, khẽ nói cảm ơn.
Ở nơi Đường Hiểu Ngư không thấy được, ánh mắt Minh Kiều dần trở nên phức tạp. Trong lòng nàng có một sợi dây luôn căng, xem phản ứng của Đường Hiểu Ngư không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu, thái độ của cô về chuyện giữa hai người là như thế nào.
Là dứt khoát chấp nhận ngầm hiểu mọi điều mà không muốn nói ra, hay là vì không có tâm trí để bàn những chuyện đó nên tạm giữ nguyên lớp giấy mỏng cuối cùng này?
Nàng lẳng lặng ngồi xuống trước bàn trà, cố gạt những suy nghĩ đó đi, dù biết rằng tâm trạng của Đường Hiểu Ngư hẳn đang không vui.
Thật ra lần này Thợ săn ẩn nấp rất kỹ, ngay cả hệ thống đến giờ cũng chưa tìm ra được manh mối.
Thợ săn không thể biết có sự tồn tại như hệ thống đang truy tìm gã, nhưng vẫn có cách phòng bị, đủ thấy gã không hề đơn giản. Và người, hay nhóm người giúp che giấu, bảo vệ gã cũng không phải tầm thường.
Không gian im lặng đến mức khó chịu, Đường Hiểu Ngư ngẩng lên nhìn Minh Kiều. Khi ở bên nhau, hiếm khi cô thấy Minh Kiều im lặng thế này.
Cô thấy Minh Kiều ngẩn người nhìn chằm chằm vào thức ăn trước mặt, nét mày xinh đẹp thoáng chút u sầu khiến người ta vô cớ mềm lòng: “Sao không ăn cơm đi?”
Giọng Đường Hiểu Ngư vẫn trong trẻo như cơn gió đêm trong rừng, có chút lạnh lẽo mà lại thật nhẹ nhàng.
Minh Kiều lập tức bừng tỉnh: “Không có gì đâu, vừa nãy chỉ là nghĩ ngợi một chút thôi.”
Nàng cảm thấy suy nghĩ của mình thật dư thừa, đã quyết định từ lâu rồi, cần gì phải suy tính nhiều đến thế.Ngày tháng có thể sống mơ màng thì cứ mơ màng mà sống, khi cần tỉnh táo thì nói hết mọi thứ cho rõ ràng là xong.
Nàng mở hộp cơm ra: “Phải rồi, tình hình bên nhà họ Tạ thế nào? Có tiến triển gì mới không?”
“Cô ăn cơm đi đã.” Đường Hiểu Ngư đáp.
Minh Kiều nhìn sắc mặt cô, vừa tách đũa vừa cười: “Lại có chuyện nữa à? Sợ tôi nghe xong sẽ mất cả hứng ăn hả. Cô nói đi, tôi nghe, sẽ cố không ngắt lời đâu.”
Đường Hiểu Ngư không từ chối thêm, nghĩ đến suy đoán của Minh Duyệt hôm trước, ánh nhìn dần tập trung vào Minh Kiều: “Mẹ kế của Tạ Sở đã chết, tự tử bằng cách rạch cổ tay. Giờ mọi manh mối đều hướng về bà ấy, cho rằng bà ấy là người thực sự thuê Thợ săn.”
Minh Kiều rất muốn giữ lời hứa không ngắt lời, nhưng khó quá. Giờ đây nàng chỉ muốn in cái meme phổ biến “Thần thiếp không làm được” ra, rồi dán lên mặt mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]