Editor: Hoàng Thái Tử.
Thẩm Hiểu Hiểu nghẹn, lòng bàn tay đều là mồ hôi, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Chủ tịch muốn tra hộ khẩu của tôi sao?"
Yên tĩnh lâu quá, tới mức cô không dám nhìn thẳng vào mặt Hoắc Thanh Huy, chỉ dám dùng dư quang liếc anh.
Tay Hoắc Thanh Huy đặt trên đầu gối, ngồi rất ngay ngắn, trên mu bàn tay phải của anh có một vết sẹo màu trắng, đã mờ dần rồi, giống như một đóa hoa màu trắng.
Thẩm Hiểu Hiểu biết nguồn gốc của vết sẹo này, đó là do ba anh lấy cháo nóng hất anh. Lúc ấy da trên mu bàn tay rớt xuống một miếng, mấy chỗ khác cũng đỏ hết cả lên, còn chảy rất nhiều máu, cực kì dọa người.
Thẩm Hiểu Hiểu thấy thiếu niên thường xuyên chịu bạo lực gia đình này rất đáng thương, nên thường xuyên mang đồ ăn ngon đến cho anh.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, bây giờ thân phận cả hai đã đổi ngược lại mất rồi.
Âm thanh của Hoắc Thanh Huy nghe có chút khô khốc: "Tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi."
Thẩm Hiểu Hiểu bỗng nhiên cảm thấy trong xe thật ngột ngạt, ngột ngạt làm lòng cô nôn nóng bất an, cô không rõ lắm Hoắc Thanh Huy muốn làm gì, nhưng bây giờ cô chỉ muốn tránh khỏi anh.
"Không phải anh còn có cuộc họp sao?" Thẩm Hiểu Hiểu có ý tốt nhắc nhở anh: "Tôi nhớ là Lâm bí thư nói cuộc họp này rất quan trọng."
Hoắc Thanh Huy đang quan sát vẻ mặt của Thẩm Hiểu Hiểu, tay anh nắm chặt thành quyền, lại chậm rãi buông ra, âm thanh tối nghĩa: "Cảm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-diu-dang-danh-cho-em/159691/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.