Sau lần kiểm tra tổng quát cuối cùng, Lam đã được duyệt cho phép ra viện. Cô mừng đến phát khóc. Đáng ra cô đã được ra viện từ một tháng trước, nhưng vì lúc đó Tuấn nói rằng kết quả trong đầu cô còn có một khối máu tụ, mỗi tuần phải đến khám một lần. Vậy là Khánh kiên quyết bắt cô ở lại thêm một tháng nữa. Bây giờ sau khi nhìn thấy kết quả không còn vấn đề gì nữa, lại được sự đảm bảo của Tuấn, cuối cùng anh cũng chịu duyệt “thả” cô về.
Trở về phòng, cô lập tức xắn tay áo thu dọn đồ đạc. Ở viện suốt mấy tháng liền, đồ dùng mỗi ngày một nhiều, mà không chỉ có mỗi đồ của cô thôi đâu, còn có một số thứ của Khánh nữa, thậm chí còn có cả giấy tờ tài liệu anh để ở một góc cạnh giường xếp cơ.
- Được rồi, em lên ngồi đó đi. Anh làm cho.
- Không được! Nhiều đồ lắm, cùng làm đi. - Lam vẫn hì hục thu dọn, tốc độ tay rất nhanh. - Em muốn thoát khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.
Khánh bật cười, cũng không ngăn cản cô nữa.
Sau khi ăn trưa rồi nghỉ ngơi một lúc, hai người lại tiếp tục dọn đồ. Đến khi chỉ còn lại mấy giấy tờ của Khánh thì anh không cho cô động vào nữa. Vậy nên cô đành ngồi một bên chống cằm nhìn anh vừa đọc vừa phân loại tài liệu rồi cho vào thùng giấy.
Lúc này anh mặc áo sơ mi, cổ tay xắn lên lộ ra cánh tay khỏe mạnh, rắn rỏi. Thời gian gần đây có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-cua-em/2662552/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.