Huy bước vào nhà,một căn biệt thự giữa trung tâm của thành phố.Tất cả được phủ bằng màu xám tro lạnh lẽo,bao phủ bởi giàn hoa hồng đen u uất,con người nhìn vào sẽ cảm thấy sợ hãi đến lạnh sống lưng,một căn nhà của bóng tối...
Huy đi vào trước sự chào hỏi của đám người hầu ,ai cũng cung kính,lễ phép chào hỏi "đại thiếu gia" của nhà này
Không gian thoang thoảng mùi hương thơm thiên nhiên của loài hoa hồng đen,mùi nước hoa tinh tế,đồ đạc được xếp gọn gàng với diện tích khủng, đó chính là phòng của Huy,căn phòng mang tên "lạnh lẽo".
Nằm phịch xuống gường,Huy với tay lấy một tấm ảnh, có một người phụ nữ trung niên,một vẻ hiền từ,đẹp đến mê hồn. Tay Huy chạm vào tấm ảnh vuốt ve,thủ thỉ
-Mẹ ơi,con nhớ mẹ quá,mẹ đi bốn năm rồi mà chưa về thăm Huy lần nào cả,Huy nhớ mẹ lắm.Mẹ ở đấy có tốt không???con vẫn ổn mẹ ạ,lúc nào mẹ buồn về nói chuyện với Huy mẹ nhé-giọng Huy nghẹn lại,ngừng một lúc,cậu nói tiếp:Mẹ yên tâm,con sẽ trả lại cho người làm mẹ con mình tổn thương gấp 10 lần những gì họ gây ra.Con sẽ không để lũ cầm thú đó sống yên ổn với những tội ác đó đâu.Con thề,con sẽ cho chúng nó xuống thiên đường cầu xin mẹ tha thứ.Con hứa đấy.-Rồi Huy nhắm mắt lại,trong đầu cậu hiện lên hình ảnh người con gái đang tức xì khói đầu,trên khuôn mặt lạnh giá của Huy lẻ loi xuất hiện một nụ cười.
***************
Quay trở lại ở căng-tin
Tôi ăn liên tục,cứ ăn,ăn mãi để xua đi nỗi đau đớn ấy,tôi quay ra bảo Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-chi-vi-em/2353483/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.