Cảnh sát: "Họ và tên?"
Lưu Cúc: "Lưu Cúc."
Cảnh sát: "Giới tính?"
Lưu Cúc: "Nữ."
Cảnh sát: "Quê quán?"
Lưu Cúc: "Lục Bàn Thủy thuộc Quý Châu."
Cảnh sát: "Nghề nghiệp là gì?"
Lưu Cúc: "Nông dân."
Cảnh sát: "Nông dân à? Suốt cả năm rồi qua Tết, cô cũng không về quê, làm sao là nông dân được?"
Lưu Cúc: "Do tôi bày sạp bán bún xào và bánh mật chiên ở thành phố Cửu Giang."
Cảnh sát: "Có giấy phép kinh doanh không?"
Lưu Cúc: "Không có."
Cảnh sát: "Thế là tự bán hàng rong rồi... Nhưng đây không phải mảng mà chúng tôi quản lý, cô đừng lo lắng. Bên tôi không phải Ban Công thương, chỉ xác nhận thế thôi."
Lưu Cúc: "Ừm, cảm ơn đồng chí cảnh sát."
Cảnh sát: "Về vụ việc của bố chồng và chồng cô, cô có biết gì không?"
Lưu Cúc: "Biết, bọn họ đi làm ăn."
Cảnh sát: "Họ có nói đi đâu không?"
Lưu Cúc: "Có, họ bảo họ đi Ôn Châu."
Cảnh sát: "Tới Ôn Châu làm nghề gì? Công xưởng nào?
Lưu Cúc: "Tôi không biết, bọn họ chưa nói."
Cảnh sát: "Nói cách khác, cô không hề biết bố và chồng mình đi đâu, làm gì."
Lưu Cúc: "Đúng vậy, bọn họ không nói, tôi cũng không dám hỏi.
Cảnh sát: "Vậy còn mẹ chồng của cô? Qua điều tra, hàng xóm nói rằng họ không hề gặp bà ấy từ khi bà ấy ra khỏi nhà cách đây 4 ngày. Cô có biết bà ấy đi đâu không?"
Lưu Cúc: "Biết, mẹ nói đi Ôn Châu, do chồng tôi nhờ mẹ đến giúp."
Cảnh sát: "Giúp làm gì thế?"
Lưu Cúc: "Không biết, tôi không dám hỏi nhiều."
Cảnh sát: "Thế mẹ chồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-ban-gai-cua-toi-deu-la-le-quy/1153179/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.