Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Nhạc Chấn Đào, nam, 35 tuổi, đã tốt nghiệp trường đại học Y khoa thành phố Cửu Giang. Từ bé sinh trưởng trong một gia đình tàn tạ khổ sở. Cha của anh ta đã mất từ khi Nhạc Chấn Đào còn rất nhỏ, ông bị tai nạn xe đụng rồi qua đời.
Mẹ Nhạc Chấn Đào, dùng một một từ ngữ không khách khí thì gọi bà ta là Con khốn. Uống rượu, cá cược, bồ bịch tình ái, chơi bời lêu lổng, thậm chí còn bị nhiễm bệnh.
Tuổi thơ của Nhạc Chấn Đào một mực sống dưới đòn roi ác độc của bà mẹ. Mỗi khi mẹ anh ta ra ngoài uống rượu tới say khướt trở về nhà thì cũng là lúc bà ta nổi trận lôi đình. Đè Nhạc Chấn Đào ra nền nhà rồi tung đòn roi tới tấp.
Sau khi đánh đập đứa con nhỏ xong, bà mẹ nửa tỉnh nửa say thường ngồi thừ ra, không biết được lý do vì sao lại đánh Nhạc Chấn Đào. Chuyện như vậy quá nhiều lần, đến mức Nhạc Chấn Đào căn bản không phân biệt được bà ta có thật là mẹ của mình hay không.
Sống dưới đòn roi vô cớ như thế, Nhạc Chấn Đào thậm chí không biết mình trong thâm tâm nên tha thứ cho mẹ mình hay là nên sợ hãi bà. Loại sinh hoạt âm trầm vặn vẹo này duy trì đến lúc Nhạc Chấn Đào đủ 16 tuổi.
Năm đó vừa tròn 16 tuổi, Nhạc Chấn Đào bước vào thời kỳ dậy thì của thanh thiếu niên. Trong đám bạn học, anh ta cũng khá cao, coi như hạc giữa bầy gà. Cơ thể phát triển khiến anh ta có được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-ban-gai-cua-toi-deu-la-le-quy/1153111/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.