Dịch: VoMenh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Sau khi Dương Húc Minh nói xong, Ứng Tư Tuyết liền nhìn về phía thanh Sát Phụ kiếm trong tay Dương Húc Minh rồi nói: - "Thanh kiếm này chính là điểm mấu chốt để phá vỡ cục diện này."
Dương Húc Minh khá ngạc nhiên, - "Em nói vậy là sao?"
Ứng Tư Tuyết nói rằng: - "Ban nãy, tất cả mọi đòn tấn công của chúng ta đều bị vật kia tránh được hết, ngoại trừ thanh kiếm này có thể chạm được vào nó.
Có lẽ nó không thể nào miễn nhiễm công kích đến từ thanh kiếm này, do đó mới sử dụng phương pháp kia để hạn chế nhát chém từ lưỡi kiếm."
Ứng Tư Tuyết nhìn độ cong của lưỡi kiếm, nói:
"Nếu thứ quỷ quái này muốn cắn chúng ta, chắc có lẽ hàm răng của nó chính là món vũ khí quan trọng."
Trong khi đó, Dương Húc Minh nhìn lại thanh kiếm trong tay mình, trầm ngâm một lát rồi nói: "Tại sao thanh kiếm này lại chạm được vào nó nhĩ? Chẳng lẽ là... do thanh kiếm này là một thực thể sao?"
Ứng Tư Tuyết liền sững sờ, liền lập tức liên tưởng đến đặc điểm này: - "Đúng hen! Những đòn mà chúng ta dùng để tấn công nó, dù là Hư Giả Thế Giới hay ngọn lửa quỷ của anh, đều có bản chất là năng lực của lệ quỷ, là sức mạnh tinh thần. Riêng chỉ có mỗi thanh kiếm này chính là thực thể."
Vừa nói xong, cô ấy mở cốp xe, lấy thanh kiếm gỗ đào ra, nói: - "Để em thử cái này!"
Dương Húc Minh trợn tròn hai mắt, hỏi: - "Em kiếm ở đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-ban-gai-cua-toi-deu-la-le-quy/1153069/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.